Chu thiên tinh đấu nhanh chóng chuyển động ở trong trận pháp hình tròn, cuối cùng dừng hình ảnh, bày ra tinh đồ phức tạp không thể lý giải, không thể xem hiểu.
“Không có nguyên nhân.”
Dưới mũ trùm vang lên giọng khàn khàn.
Đại Hộ Pháp bói toán là một loạt nhân quả của sự kiện Nhâm Quân Tử tử vong.
Nếu là vì “tài bảo” mà chết, ngôi sao tương ứng sẽ xuất hiện biến hóa, vì lý do khác mà chết, cũng sẽ xuất hiện biến hóa.
Nhưng tinh đồ trước mắt chưa có bất cứ nhắc nhở gì.
Nhâm Quân Tử chết không có nguyên nhân đặc thù, chết rất mượt rất tự nhiên.
Trầm mặc vài giây, Đại Hộ Pháp lấy ra điện thoại di động, gọi vào một số.
“Đại Hộ Pháp, có gì phân phó?” Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Lấy đến danh sách huấn luyện học viện Tần Phong của kỳ này, chú ý động hướng gần đây của bọn họ, chờ đợi mệnh lệnh của ta.” Đại Hộ Pháp nói.
Nhâm Quân Tử ở học viện Tần Phong săn giết học viên không rõ mục đích, Quan Tinh Thuật không đưa ra được đáp án, không có nguyên nhân, cũng ý nghĩa có thể là bất cứ nguyên nhân gì.
Bao gồm trong học viên có người đã vượt qua nhiệm vụ ẩn.
Một đám học viên này số lượng chỉ nhiều như vậy, rất dễ điều tra.
Đương nhiên, Đại Hộ Pháp còn chưa thể xác định Nhâm Quân Tử giết hại học viên quan phương là vì nhiệm vụ ẩn, bằng không đã không phải chú ý, mà là trực tiếp bắt.
“Vâng!”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đáp lại cung kính.
...
Kinh thành.
Ngoại ô, núi Phong Lâm.
Bên ngoài núi Phong Lâm, gieo trồng từng mảng lớn cây phong, đến mùa thu, cả dãy núi đều là màu đỏ vàng.
Du khách nơi khác, cùng với người địa phương của kinh thành thích ở cuối thu thời tiết thoải mái lên núi du ngoạn.
Nhưng có rất ít ai xâm nhập dãy núi, bởi vậy không nhìn thấy rừng rậm nguyên thủy bên trong che phủ địa mạo.
Trong rừng rậm nguyên thủy có một tòa bách hoa trang viên, xây tráng lệ, có mảng lớn phòng thủy tinh cùng biệt thự kết cấu đá cẩm thạch.
Từ trên cao quan sát, mảng kiến trúc tràn ngập hơi thở thời thượng kia, tựa như sở nghiên cứu xây ở trong rừng rậm sinh thái.
Bách hoa trang viên là chỗ ở của đại trưởng lão Bách Hoa hội, cũng là nơi ở của toàn bộ gia tộc.
Năm đó Diệu Đằng Nhi cùng người mẹ thân thể đầy đặn, dung nhan tuyệt sắc đó của cô, chính là bị nhốt ở nơi này, ước chừng một năm.
Nhưng nó lúc ban đầu chỉ là một vùng núi hoang tầm thường, thẳng đến khi đại trưởng lão tùy tiện chọn nơi ngủ say, vừa vặn chọn trúng nơi này.
Đại trưởng lão Bách Hoa hội ngủ một giấc nửa năm, khi tỉnh lại, cả khu vực liền thành rừng rậm có thể so với rừng mưa nhiệt đới.
Trong trang viên, dưới một cây tùng xanh cao lớn, lòng bàn tay Vân Trung Tử nâng một vốc hạt ngô, hết sức chuyên chú cho hai con sóc nhỏ ăn.
Phía sau là trợ lý âu phục giày da đeo nơ, đang báo cáo tình hình điều tra sự kiện học viện Tần Phong.
Vân Trung Tử mặc áo xanh dài rộng rộng thùng thình, để búi tóc, ngũ quan tuấn tú, làn da nhẵn nhụi, khí chất tang thương nội liễm, ở dưới hoàn cảnh xanh tươi rậm rạp phụ trợ, tựa như đạo sĩ tu đạo có thành tựu.
Hắn là con trai đại trưởng lão Bách Hoa hội, cậu ruột Linh Quân cùng Diệu Đằng Nhi.
“Đình chỉ đi.” Đầu ngón tay Vân Trung Tử khẽ xoa đầu con sóc nhỏ, nói:
“Trọng điểm báo cáo phần báo cáo phân bộ Tùng Hải đệ trình, còn có phản hồi của Tôn trưởng lão Thái Nhất môn.”
“Báo cáo phân bộ Tùng Hải đệ trình, giống với học viên khác, về phần Tôn trưởng lão bên kia, đã chứng thật, bộ áo giáp đó là hắn đưa cho Tôn Miểu Miểu giữ mạng.” Trợ lý nói.
Vân Trung Tử “Ừm” một tiếng, giọng điệu bình thản:
“Thông báo Linh Quân, bảo hắn theo dõi Nguyên Thủy Thiên Tôn, người khác không cần phải quản.”
Trợ lý nhíu nhíu mày: “Ngài đã nhìn ra cái gì?”
“Trong học viện Tần Phong, thứ duy nhất có thể khiến Ám Dạ Mân Côi cảm thấy hứng thú chính là nhiệm vụ ẩn, quay chung quanh trung tâm này đi suy nghĩ, có thể đoán được Nhâm Quân Tử vì sao phải giết học viên.” Vân Trung Tử cười cười:
“Lại nghĩ một chút, vì sao giết chết Nhâm Quân Tử là Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
“Ngài là nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trong học viện? Không có khả năng, hắn không có khả năng có chìa khóa mở ra cửa đá.” Trợ lý cũng là cao tầng Bách Hoa hội.
“Chỉ là hoài nghi mà thôi, tôi nếu có chứng cứ, sớm đi Tùng Hải tóm tiểu tử kia, cho nên bảo Linh Quân theo dõi.” Vân Trung Tử cho ăn hết hạt ngô trong tay, xoay người lại, nói:
“Chuyện này đừng tuyên dương khắp nơi, học viện bên kia, lại sắp xếp người đi qua nhậm chức. Đưa con vượn trắng kia phía sau núi tới đảo Bách Thú đi.”
“Rõ.”
Tiểu đội nhân vật chính hăm hở vào group.
“Tôn Miểu Miểu: Vừa rồi tổng bộ Ngũ Hành minh phái người tới dò hỏi, chuyện Vạn Nhân Đồ ông nội của tôi gánh vác rồi, về sau hẳn là không có vấn đề gì.”