Lúc này, hắn nghe thấy bên tai có người nói:
“Đạo cụ Kim Ô ở hàng thứ ba tầng cao nhất.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên mừng rỡ: “Đa tạ.”
Một giây sau, cả người hắn cứng ngắc ở tại chỗ, khuôn mặt mất hết màu máu, trong ánh mắt toát ra hoảng sợ cùng khẩn trương mãnh liệt.
Trong kho hàng lâm vào tĩnh mịch ngắn ngủi.
Đại khái mười mấy giây, thanh âm già nua kia vang ở bên tai lần nữa:
“Đừng sợ hãi, lão phu sẽ không hại ngươi, trái lại còn phải cảm kích ngươi, là ngươi mang ta ra khỏi địa cung của Thủy Hoàng Đế.”
Ngôn ngữ thanh âm này nói Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe không hiểu, nhưng hắn tự nhiên mà vậy hiểu được ý tứ trong lời nói.
Thân là Học Sĩ học thức phong phú, hắn lập tức hiểu, đây là phương thức trao đổi riêng của Thần Dạ Du, mình có thể nghe thấy, nghe hiểu, là vì đối phương chỉ là thông qua phó bản, trực tiếp câu thông tinh thần hai bên.
“Ngươi là ai?” Hạ Hầu Ngạo Thiên thử nói.
Hắn vốn là dây thần kinh to, sau khi trải qua sợ hãi ngắn ngủi, đã ổn định tâm tính.
“Ta là một phương sĩ của nước Tần.” Thanh âm đó nói.
“Gạt người, ngươi rõ ràng là Thần Dạ Du.” Hạ Hầu Ngạo Thiên vạch trần đối phương nói dối.
“Lão phu từng tu tập âm dương thuật, nhưng lão phu thật là phương sĩ nước Tần, lấy đâu ra lừa gạt?” Thanh âm già nua hỏi:
“Người trẻ tuổi, nay là năm nào rồi?”
Hắn không biết phân chia cấp bậc của thẻ nhân vật? Hạ Hầu Ngạo Thiên nói: “Nếu ngươi thật là phương sĩ nước Tần, vậy cách hiện nay đã hơn hai ngàn hai trăm năm.”
Thanh âm trong đầu chưa đáp lại, qua thật lâu, tiếng thở dài khe khẽ truyền đến:
“Đại mộng hai ngàn năm, không ngờ đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại để ta lấy phương thức này trường sinh.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên máy động: “Ngươi sẽ không là Thủy Hoàng Đế chứ?”
“Ta chỉ là một phương sĩ của nước Tần.” Thanh âm già nua chậm rãi nói: “Thủy Hoàng Đế không tu âm dương thuật, người chết tức hồn diệt.”
Dừng một chút, bổ sung nói:
“Hắn khát cầu trường sinh, là trường sinh quân lâm thiên hạ, mà không phải lấy hình thức hồn phách kéo dài hơi tàn. Hồn phách không có thân thể để dựa vào, gặp được Thần Dạ Du, đó là thịt cá mặc cho người ta xâm lược. Bệ hạ tự so với Tam Hoàng, nhìn lên nhìn xuống cổ kim, lòng dạ còn cao hơn trời, thà chết cũng sẽ không sống tạm.
“Ài, hai ngàn năm đã qua, xem ra Từ Phúc cũng chưa quay về Trung Nguyên đổi hứa hẹn.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên vội hỏi: “Hứa hẹn gì?”
Lão quỷ tự xưng phương sĩ lại chưa trả lời, chuyển sang hỏi:
“Ta ở trên người ngươi tu dưỡng mấy ngày, xem người tu hành hiện nay so với năm đó tựa như có khác nhau, thực lực thấp kém lại có thể tự do ra vào động thiên phúc địa, trong hiện thế linh lực không còn sót lại chút gì, pháp khí ngươi mới vừa rồi nằm hình thức cổ quái, đủ loại, biến hóa rất lớn, có thể nói rõ với lão phu hay không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
“Cái này phải bắt đầu nói từ hai mươi ba năm trước, Giang Nam Bì Cách thành Hạ Hầu gia, sinh ra một đứa con thiên mệnh.”
Nào ngờ thanh âm già nua của phương sĩ nước Tần mở miệng ngắt lời:
“Ngươi thiên tư bình thường như thế, sao có thể mặt dày vô sỉ tự xưng đứa con thiên mệnh? Dù là Thủy Hoàng Đế năm đó, cũng là ở sau khi thống nhất sáu nước, mới tự xưng vâng mệnh trời.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên tạm thời không rõ tiêu chuẩn cùng động cơ của vị phương sĩ này, nhịn xuống cơn tức này, nói tỉ mỉ với lão sự tồn tại của linh cảnh, cùng với tổ chức linh cảnh hành giả hiện nay.
Chờ hắn nói xong, đã là nửa tiếng sau.
“Rất thú vị.” Phương sĩ nước Tần đánh giá một câu đơn giản, sau đó nói:
“Hạ Hầu Ngạo Thiên, ngươi muốn trở thành Học Sĩ cường đại nhất đương thời không, lão phu có thể thu ngươi làm đệ tử, dạy ngươi thuật luyện đan, thuật luyện khí cao thâm hơn.”
Ta quả nhiên là nhân vật chính mệnh trời nha, khó trách bọn họ chưa bị bám vào... Hạ Hầu Ngạo Thiên nhất thời kích động, nhưng hắn dù sao cũng là Học Sĩ, sẽ không bởi vậy mất đi trí tuệ: “Ngươi muốn cái gì?”
“Định kỳ cung cấp linh lực tinh thuần cho ta, phải là nghề nghiệp Học Sĩ. Thay ta tìm được tài liệu đúc lại thân thể, a, đây là chuyện sau khi ngươi tấn thăng Chúa Tể.” Thanh âm già nua của phương sĩ nước Tần nói:
“Chẳng qua trước đó, ngươi cần tìm một món pháp khí có thể tẩm bổ nuôi dưỡng hồn phách.”
Còn chưa dứt lời, Hạ Hầu Ngạo Thiên nhanh chóng lấy ra một cái nhẫn đen sì âm khí lượn lờ, nói: “Mau vào trong này, giới chỉ gia gia (ông già trong nhẫn), ta chờ ngươi rất nhiều năm rồi.”
Phương sĩ nước Tần kinh hãi: “Chờ ta nhiều năm? Lời này giải thích thế nào!”