Muốn nhân tiện mang dì trẻ của anh cũng giới thiệu cho tôi hay không, để tôi hưởng thụ phúc khí giống với Ma Quân? Trong lòng Trương Nguyên Thanh liên tục trợn trắng mắt.
Đương nhiên, lời này hắn là không dám nói ra miệng, sợ bị Linh Quân đánh chết.
Phó Thanh Dương đặt xì gà ở gạt tàn, thản nhiên nói:
“Đằng Nhi còn chưa quên Ma Quân sao?”
Linh Quân mặt đen sì: “Đừng ở trước mặt tôi nhắc tới tên cặn bã kia, Phó Thanh Dương cậu lại cạy vết sẹo nhà tôi, cố ý à?”
Phó Thanh Dương bình tĩnh đứng dậy, “Nguyên Thủy, cậu đi về trước, trước khi sợi nhân duyên khôi phục, thì đừng gặp Quan Nhã.”
Cậu em vợ còn rất để ý nhân duyên của chị họ đấy! Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, hóa thành ánh sao tan đi.
Cách vách, biệt thự nhà nghèo.
Ánh sao từ trong phòng ngủ dâng lên, Trương Nguyên Thanh từ trong tủ quần áo lấy ra ba lô, dây cắm sạc điện thoại di động, máy tính, loa Miêu Vương, nhét hết vào.
Tính về nhà ở một ngày, gặp ông ngoại bà ngoại một chút, chờ sợi nhân duyên khôi phục rồi trở về.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng tới gần, ngay sau đó, “Rắc” một tiếng, cửa phòng ngủ bị vặn mở, một khuôn mặt trái xoan thanh lệ thò vào, đầu đội tai nghe tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.
“Em đã nói mà, nghe được trong phòng có động tĩnh.” Khuôn mặt cô gái nở rộ lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa: “Nguyên Thủy ca ca, người ta nhớ anh muốn chết “
Cô như nai con trong rừng nhảy nhót vào, không nói hai lời, muốn thừa dịp Quan Nhã tỷ tỷ không có mặt, ăn đậu hủ bạn trai của cô.
Đột nhiên, nai con nhảy đến một nửa, vội hoảng hốt phanh xe.
Tạ Linh Hi dừng bước, trợn to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nghi hoặc đánh giá Trương Nguyên Thanh.
Từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại đánh giá.
Trương Nguyên Thanh thử nói: “Làm sao vậy?”
Tạ Linh Hi nhíu mày, sau một lúc lâu, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lễ phép:
“Không có việc gì, Nguyên Thủy ca ca, em vừa rồi nói giỡn, anh trở về thật sự là quá tốt rồi. A, đúng rồi, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, ngài đi xuống ăn không?”
Mỉm cười xa cách mà lễ phép, lời nói khách sáo mà bình thản.
Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, giống như mất đi thứ vốn thuộc về mình.
Hắn theo Tạ Linh Hi xuống lầu, bé trà xanh giữ khoảng cách tương đối lễ phép với hắn.
Tới phòng khách, Nữ Vương đã đang cầm bát cơm ra sức ăn, nghe thấy tiếng bước chân, cười quyến rũ:
“Đội trưởng, Linh Hi nói cậu trở về...”
Cô nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh một lúc lâu, nét quyến rũ ở khóe mắt đuôi lông mày bỗng nhiên thu liễm, khẽ gật đầu:
“Đội trưởng, vừa lúc ăn cơm.”
Ngay cả Nữ Vương cũng không thích mình nữa, ài... Trương Nguyên Thanh lại một lần lĩnh giáo được sự đáng sợ của Hồng Loan Tinh Quan, một loại đáng sợ ý nghĩa khác.
Hắn có chút không thể tiếp nhận chênh lệch tâm lý như vậy, vừa định đề xuất về nhà, bỗng nhiên giật mình:
Có lẽ Linh Quân là đúng, chị Quan Nhã hướng tới tự do yêu đương, đối với người yêu yêu cầu cực cao, tuyệt không chấp nhận.
Không bằng thừa dịp bây giờ bà không đau cậu không thương, nhanh chóng chia tay với Quan Nhã, bày mình ở vị trí bị cô phụ ấm ức, chờ sợi nhân duyên khôi phục, Quan Nhã không kịp hối tiếc, tất nhiên muốn giữ lại đoạn cảm tình này, mình liền thuận thế đề xuất bốp bốp.
Một bước tới nơi!
Đây là thao tác đạo sư cũng không nghĩ ra được, mình thật sự là tiểu thiên tài, hê hê. Nghĩ đến đây, hắn đủng đỉnh vào ngồi, tiếp nhận bát cơm em gái tai thỏ đưa, không chút để ý bắt đầu ăn.
Không khí trên bàn cơm trầm mặc, Tạ Linh Hi cùng Nữ Vương việc mình mình làm cúi đầu ăn cơm.
“Đứa ở” Lý Thuần Phong nhìn trái, nhìn phải, nhịn không được nói:
“Hai cô ngày thường một người ca ca dài ca ca ngắn, một người ân cần gắp thức ăn a dua, hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ phụ nữ cũng có thời gian hiền giả?”
Hắn lẩm bẩm càng thêm sắc bén.
Nữ Vương nhíu nhíu mày, “Lý Thuần Phong, anh nói hươu nói vượn cái gì, tôi đối với đội trưởng vẫn luôn rất kính trọng, nhưng cũng giới hạn ở kính trọng, đừng nói giỡn lung tung.”
Tạ Linh Hi cười mỉm nói: “Nguyên Thủy ca ca vĩnh viễn là ca ca của em.”
Cho dù không yêu nữa, cũng tràn đầy mùi trà xanh.
Lúc này, Quan Nhã báo cáo xong tới đại sảnh biệt thự, xa xa thấy bóng lưng Trương Nguyên Thanh, mắt đẹp sáng ngời, khuôn mặt trái xoan diễm lệ nở rộ lúm đồng tiền.
“Nguyên Thủy, cậu đã về rồi.”
Cô vừa cởi xuống sợi dây buộc tóc đuôi ngựa, vừa đi tới.
Đồng thời, thấy bạn trai quay mặt lại.
Quan Nhã bỗng nhiên ngẩn ra một phen.
“Chị Quan Nhã, chờ chị lâu lắm rồi.” Trương Nguyên Thanh cười khó lường.
“A, ồ...” Quan Nhã từ trong ngẩn người phản ứng lại, lúc này, cô đã đứng ở bên cạnh Trương Nguyên Thanh, nhìn vị trí bên cạnh Nữ Vương một cái, do dự một phen, vẫn kéo ghế dựa ra, ngồi ở bên cạnh bạn trai.