Tiếp nhận bát đũa em gái tai thỏ đưa, ăn từng miếng nhỏ một, cô thỉnh thoảng nhìn bạn trai một cái, lâm vào trầm ngâm, khi thì lại nhíu mày, lâm vào hoang mang.
Khi thì lại nhìn bạn trai một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Một bộ dáng tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi.
Thời gian thong thả trôi qua, bát cơm mọi người rốt cuộc thấy đáy. Quan Nhã buông đũa, nghiêng đầu, chăm chú nhìn bạn trai, nói:
“Nguyên Thủy, cậu theo chị vào phòng một phen.”
“Được!” Trương Nguyên Thanh buông đũa, theo cô đi về phía cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Lý Thuần Phong nhìn về phía bé trà xanh, kinh ngạc nói:
“Còn không lấy tai nghe nghe lén?”
“Bệnh thần kinh!” Bé trà xanh cho hắn một cái lườm.
“Ầm!”
Quan Nhã không nhẹ không nặng đóng lại cửa phòng ngủ, kéo ra ghế bên cạnh bàn, ra hiệu Trương Nguyên Thanh ngồi xuống, bản thân thì ngồi ngay ngắn ở bên giường.
Đến rồi, đề xuất chia tay! Biết rõ tính cách cô Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.
“Nguyên Thủy...” Quan Nhã cắn cắn cánh môi, hạ quyết tâm, nói: “Lời kế tiếp của chị, có thể sẽ làm cậu không thể tiếp nhận, nhưng mà...”
“Muốn đề xuất chia tay phải không?” Trương Nguyên Thanh dẫn đầu nói chuyện.
Quan Nhã vẻ mặt ngẩn ra, xuất phát từ một loại bản năng, cô muốn phủ nhận, nhưng nhìn khuôn mặt Nguyên Thủy, cuối cùng vẫn gật gật đầu, cười khổ nói:
“Xin lỗi, chị, chị có thể không thích cậu nữa.
“Chị cũng không biết vì sao, nhưng trái tim của chị nói rất rõ ràng cho bản thân, chị đối với cậu không có cảm giác động lòng, chị cũng không biết mình trước kia vì sao sẽ đáp ứng cậu.
Thật sự... xin lỗi.”
Trương Nguyên Thanh liền phối hợp lộ ra vẻ mặt đau lòng, uể oải, ảm đạm, cúi đầu, như một đứa nhỏ bị vứt bỏ.
“Được! Tôi đêm nay sẽ chuyển đi, chị có thể tiếp tục ở nơi này, dù sao nơi này là cứ điểm của tiểu đội chúng ta.”
Cũng là chỗ chị đêm mai cắn môi dựa vào tường! Hắn ở trong lòng bổ sung một câu.
Trương Nguyên Thanh đứng dậy, thấp giọng nói:
“Chị Quan Nhã, tạm biệt.”
Nói xong, chưa cho Quan Nhã cơ hội giữ lại, búng ngón tay, rời khỏi biệt thự.
Quan Nhã nhìn căn phòng trống rỗng, không hiểu sao, lòng của cô cũng trở nên vắng vẻ, giống như mất đi cái gì quan trọng.
Bỏ đi, Nguyên Thủy không dây dưa là tốt rồi... Quan Nhã mang cảm xúc buồn bã không biết từ đâu mà đến ném ra khỏi đầu, thoải mái phun ra một hơi.
Tám rưỡi tối, nhà bà ngoại.
Trong phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị vừa ăn xong cơm chiều sóng vai ngồi xếp bằng, ngồi ở trước TV, thao tác tay cầm, khống chế nhân vật trò chơi phối hợp với nhau, đại sát bốn phương.
Hiệu quả âm thanh đầy sống động quanh quẩn ở trong phòng.
Trên đầu dì trẻ, có anh linh mũm mĩm đáng yêu nằm úp sấp, trợn to đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm màn hình TV, khuôn mặt to bằng bàn tay tràn ngập chuyên chú cùng nghiêm túc.
Khi kịch liệt chiến đấu với boss, Tiểu Đậu Bỉ liền cả người căng thẳng, vô cùng khẩn trương.
Lúc hành hạ đến chết tiểu quái, nó liền nâng lên bàn tay nhỏ vỗ đầu dì trẻ một cái, phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi “A ba”.
Dì trẻ đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả.
“Thực đã nghiền ~ Trình độ thao tác của Nguyên Tử mày càng ngày càng cao đấy.”
Dì trẻ buông tay cầm, xem hình ảnh “vượt ải”, dang đôi tay ra, lười biếng duỗi lưng.
“Chẳng lẽ cháu trước kia trình độ không cao sao?” Trương Nguyên Thanh nắm tay cầm duỗi cái lưng mỏi, thầm nhủ vẫn là dì trẻ tốt, mặc kệ tơ hồng đứt hay không, dì ấy đối với mình trước sau như một.
Thân tình quả nhiên đáng tin hơn tình yêu.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang.
Trương Nguyên Thanh buông tay cầm, nghiêng người, rút ra điện thoại di động trong túi quần, người gọi tới —— Phó Thanh Dương.
Hắn lập tức đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhận cuộc gọi:
“Alo!”
Dì trẻ ở bên người, thì không gọi lão đại.
Trong loa truyền đến giọng nói của Phó Thanh Dương vĩnh viễn bình tĩnh, lạnh nhạt: “Hội trưởng công hội Thương Nhân trả lời rồi, ông ấy muốn gặp cậu một chút, ngay tại đêm nay.”
Hội trưởng muốn gặp mình? Nhân vật cấp Bán Thần muốn gặp mình?
Trương Nguyên Thanh phản ứng đầu tiên là: “Có nguy hiểm hay không.”
Nhìn một lần dì trẻ xinh đẹp trước TV ném đến cái nhìn chăm chú, hắn sửa lời nói: “Đáng tin không?”
“Có thể gặp.” Phó Thanh Dương cho câu trả lời khẳng định, nói: “Mười giờ tối, cậu tới chỗ tôi một chuyến.”
Mười giờ tối... Trương Nguyên Thanh quay đầu, nhìn về phía tủ đầu giường, đồng hồ điện tử biểu hiện 21:15.
“Tôi biết rồi.” Trương Nguyên Thanh lời ít mà ý nhiều trả lời.
Bởi vì dì trẻ ở bên người, hắn cũng không nói gì quá nhiều, sau khi cúp điện thoại, nói với Giang Ngọc Nhị:
“Game hôm nay dừng ở đây.”
Dì trẻ liếc hắn, bĩu môi nói: “Có phải hồ ly tinh ngực bự kia tìm mày hay không?”
“Đi đi đi!” Trương Nguyên Thanh phun nước miếng đầy mặt cô, nói: “Kế tiếp cháu phải đi ngủ, dì cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi.”