Trương Nguyên Thanh liền lấy ra Pháp Bào Âm Dương, khoác ở trên người, hai tay nâng lên trời.
“Vù ~”
Lửa bốc lên, phá tan bóng tối, một quả cầu lửa đường kính mười mét lơ lửng ở đỉnh đầu hai người.
Phạm vi trăm mét nhuộm lên một tầng màu vỏ quất chớp lên.
Sau lưng Chỉ Sát cung chủ lao ra tơ hồng dày đặc, giống như nhụy hoa nghệ tây, bám lên quả cầu lửa, nâng nó lên giữa không trung cao mấy chục mét.
Trương Nguyên Thanh nhân cơ hội lui về phía sau một bước, nhìn về phía sau cung chủ, chỉ thấy tơ hồng nhỏ bé lại dày đặc kia, là từ trong chiếc váy kéo dài ra.
Quả nhiên, cái váy dài cổ đại hoa mỹ tinh xảo này là một món pháp khí, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không thấp, khó trách cô ấy luôn mặc... Nghi vấn từ trước tới giờ của Trương Nguyên Thanh được giải đáp.
“Đi thôi!”
Cung chủ không để ý động tác nhỏ của trai bao, lập tức dọc theo cầu thang đá đi lên.
Bọn họ không cố ý chạy, lấy một loại tốc độ nhanh nhẹn cố định, trèo lên từng bậc đá loang lổ nứt nẻ.
Trương Nguyên Thanh cách mỗi vài phút, sẽ ngẩng đầu nhìn quả cầu lửa chói mắt một lần, trong lòng nổi lên một nghi hoặc:
Nó sao có thể thiêu đốt lâu như vậy?
Quả cầu lửa thiêu đốt cần linh lực chống đỡ, thoát ly Pháp Bào Âm Dương, ai cung cấp linh lực cho nó?
Cung chủ tuy là Chúa Tể, nhưng Nhạc Sĩ cũng không có kỹ năng khống chế lửa.
“Ti Mệnh cấp 7, kỹ năng trung tâm là phục sinh, có thể khiến người chết đi, đạo cụ tổn hại, thậm chí kỹ năng tiêu tán, lặp lại một lần nữa.” Chỉ Sát cung chủ nhìn ra hắn nghi hoặc, giải thích:
“Loại kỹ năng cấp thấp này, chị có thể khiến nó sống lại mãi, vĩnh viễn không tắt, thẳng đến lúc linh lực khô kiệt.”
Năng lực rất cường đại, Nhạc Sĩ quả nhiên là phụ trợ mạnh nhất, không có ‘một trong những’... Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Có hạn chế gì không?”
“Mục tiêu vượt qua cấp bậc không thể hồi sinh, hồi sinh là tạm thời, một lần hồi sinh chỉ có thể duy trì mười phút.” Cung chủ thản nhiên nói ra hạn chế của kỹ năng, cười mỉm nói:
“Xem, bản cung chủ yêu cậu bao nhiêu, móc hết tim gan đối với cậu.”
Miệng phụ nữ quỷ gạt người! Trương Nguyên Thanh ở trong lòng ha ha một cái.
Hai người không nói lời thừa nữa, xuyên qua quần thể kiến trúc đời Tần nằm ở sườn núi, tiếp tục leo lên nửa giờ, rốt cuộc đến đỉnh núi.
Một cây thần đồng xanh như cây cột lớn chống trời, đứng lặng ở đỉnh núi, so sánh với nó, quả cầu lửa đường kính mười mét tựa như đom đóm nhỏ bé.
Ánh lửa khi xuyên qua mấy trăm mét bóng tối, chiếu xạ ở thân cây đồng xanh, chỉ còn một mảng ánh sáng sót lại mờ nhạt.
Chỉ Sát cung chủ kinh ngạc chăm chú nhìn cây thần phía trước, đôi mắt dưới mặt nạ, lóe ra kích động, vui sướng... các loại cảm xúc.
Giống như tín đồ thành kính, đang triều thánh thần trên đường gặp được.
Cô không che giấu những cảm xúc này của mình, bị Trương Nguyên Thanh thấy hết trong mắt.
Cô ấy biết ý nghĩa tượng trưng của cây thần đồng xanh, cô ấy đối với cây thần đồng xanh có hiểu biết tương đối sâu, ở trước khi mình nói cho cô ấy Takama-ga-hara,
Chỉ Sát cung chủ chưa chắc biết Takama-ga-hara cùng cây thần đồng xanh, nhưng cô ấy rất hiểu biết đối với Oa Hoàng, khi mình nói cho cô ấy nơi này có cây thần đồng xanh Oa Hoàng lưu lại, cô ấy liền đoán được ý nghĩa tượng trưng của cây thần đồng xanh.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh làm ra suy luận.
“Đưa song long ngọc cho chị.” Cung chủ vươn bàn tay nhỏ trắng nõn linh lung.
Trương Nguyên Thanh hầu như không chút do dự đưa ra.
Cô tiếp nhận song long ngọc, cưỡi gió mà lên, làn váy phần phật, tựa như một cái con bướm đỏ xinh đẹp, bay về phía cây thần đồng xanh.
Chỉ Sát cung chủ đứng thẳng ở trước cây thần, đầu ngón tay hơi phát lực, khẽ vang “Ầm”, song long ngọc nứt vỡ, hai con ngũ trảo thần long trông rất sống động hóa thành bột phấn, chỉ có viên ruby (hồng bảo thạch) kia ở giữa bảo lưu lại.
Cô nắm chặt viên ruby trong suốt lấp lánh kia, vượt về phía thân cây điêu khắc đầy hoa văn.
Ở khoảnh khắc ruby chạm đến thân cây, nó liền hòa tan.
Hào quang màu đỏ sậm chạy dọc theo hoa văn thân cây, như đẩy quân bài domino, nhanh chóng lan tràn, thắp sáng thân cây, thắp sáng cành cây, cuối cùng thắp sáng cả cây thần đồng xanh.
Quá trình này ước chừng tiến hành hai mươi phút, nó quá to lớn rồi, kiến trúc cao nhất từ trước tới nay của nhân loại, cũng không bằng một phần ba của nó.
Chỉ Sát cung chủ tán đi quả cầu lửa chiếu sáng, cây thần đồng xanh nở rộ ánh sáng đỏ, chiếu sáng lên cả Takama-ga-hara, thế giới phủ lên một tầng ánh sáng đỏ nhu hòa.
Nó sống lại rồi, máu thần của Oa Hoàng đã kích hoạt cái cây cao chọc trời này.
“Thực đồ sộ!” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, hắn nghe thấy tiếng “ầm ầm” trầm thấp dày nặng, từ bên trong cây thần đồng xanh truyền đến.
Sau đó, thân cây tựa như bức tường thành này chậm rãi nứt ra, lộ ra cảnh tượng bên trong.