Theo ký ức, hắn đứng ở cửa vào Tamaka-ga-hara.
Nơi đây thưa thớt bóng người, lo lắng Thiên Phạt biết được Tamaka-ga-hara tồn tại Thiên Hạc tổ cũng chưa sắp xếp thành viên theo dõi, thủ vệ ở nơi này, như vậy sẽ chỉ bại lộ sự tồn tại của Tamaka-ga-hara.
Cái gì cũng không làm, chính là giữ bí mật tốt nhất, cho nên Trương Nguyên Thanh không cần lo lắng hành động lần này bị người ta giám thị.
“Chính là dưới chân.”
Hắn chỉ vào mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ.
Vị tỷ tỷ này vẫn là một chiếc váy đỏ, đeo mặt nạ màu bạc, làn váy quét đất, lại không dính bất cứ bụi đất bùn lầy nào, không dính một hạt bụi.
Dọc đường đi, các du khách chân núi đối với cô coi như không thấy, Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời không rõ đây là năng lực của Ti Mệnh, hay là cô mượn dùng đạo cụ.
Ví dụ như nghề nghiệp Hư Không.
Chỉ Sát cung chủ khẽ gật đầu, phía sau “Ầm” nổ tung ra vô số sợi dây đỏ, giống như xúc tu múa may.
Những sợi dây đỏ kia chen chúc đâm vào mặt đất, xé ra tầng nham thạch cùng bùn đất, lộ ra vực sâu tối om.
Chỉ Sát cung chủ làn váy tung bay lao vào trong đó.
Trương Nguyên Thanh thì hóa thành ánh sao như mộng ảo, trước một bước đến đáy hang động, thấy bức tượng đá Tam Túc Kim Ô cao lớn kia.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng làn váy ma sát với không khí, ở trong gió run rẩy khẽ vang, trong khoảng khắc, Chỉ Sát cung chủ nhẹ nhàng đáp xuống.
“Tam Túc Kim Ô.”
Cô chăm chú nhìn tương đá, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au nói: “Truyền thuyết ở ngoài Đông Hải có một cây Phù Tang thần thụ, là nơi Thập Nhật sống, cây thần đồng xanh trong Tamaka-ga-hara, hẳn chính là cây Phù Tang.”
“Cách nói chuẩn xác hơn là, cây Phù Tang trong truyền thuyết, là chỉ cái cây đồng xanh kia.” Trương Nguyên Thanh lấy ra miếng ngọc, tinh độn tới vị trí hốc mắt của tượng đá, khảm “con mắt” vào trong đó.
Một giây sau, ánh sáng đỏ chói mắt từ mắt Kim Ô phun ra, đánh thẳng tắp vào vách đá, chiếu ra một cánh cửa ánh sáng cao lớn.
...
Trương Nguyên Thanh triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ cùng Quỷ tân nương, phân phó:
“Hai người các ngươi thủ ở chỗ này, nếu có ai xâm nhập, mưu toan cướp đi chìa khóa, lập tức cho ta biết.”
Đây là phòng bị cần thiết, nhỡ đâu thực có người ở trong lúc bọn họ tiến vào Takama-ga-hara ý đồ cướp đi la bàn ngọc, Trương Nguyên Thanh có thể thông qua linh phó ngay lập tức biết được, lại lợi dụng ngọc phù truyền tống trở về ngăn cản.
—— Một khi cánh cổng Takama-ga-hara đóng cửa, ngọc phù truyền tống sẽ mất đi hiệu lực.
Bởi vì ngọc phù truyền tống là đạo cụ phẩm chất Thánh Giả, mà Takama-ga-hara mảng không gian này, hiển nhiên phải cao hơn Thánh Giả.
Quỷ tân nương bế anh linh lên, dịu dàng nói:
“Phu quân cẩn thận, ta sẽ trông cửa cho ngài.”
Cũng may Chỉ Sát cung chủ nghe không hiểu linh thể trao đổi, bằng không nương tử nàng phải chịu khổ rồi... Trương Nguyên Thanh ngoái đầu lại nhìn về phía cung chủ duyên dáng yêu kiều.
Hắn vẫn mềm lòng, chưa truy cứu chuyện Oa Hoàng cùng di vật của phụ thân.
Trên đường ngồi máy bay tư nhân tới Nhật Bản, Trương Nguyên Thanh vốn muốn bày ra khuôn mặt chiến tranh lạnh, nhưng cung chủ quá hiểu rồi, cười hì hì nói chêm chọc cười, nói một ít lời ngon tiếng ngọt ái muội, đã dỗ xong Trương Nguyên Thanh lòng dạ sắt đá.
Trương Nguyên Thanh vốn không ăn chiêu này, lạnh lùng nói:
“Năng lực của Nhạc Sĩ tôi là hiểu biết, bớt cái trò này, cung chủ vẫn là dùng với người đàn ông khác đi.”
Cung chủ chống cằm, si ngốc nhìn chằm chằm:
“Nhưng chị chỉ muốn dùng với một mình cậu.”
Trương Nguyên Thanh liền đầu hàng.
“Lời ngon tiếng ngọt” là bị động chỉ Nhạc Sĩ có, các cô luôn có thể thông qua thanh âm mềm mại, làm mềm đi tâm địa cùng ý chí cứng như sắt thép của đàn ông.
Tạ Linh Hi cũng rất am hiểu cái này, cô có thể tràn đầy hương vị trà xanh đặt mình ở vị trí cô bé đáng thương, bị động của Nhạc Sĩ tạo ra tác dụng cực kỳ quan trọng.
Trương Nguyên Thanh có chút hoài nghi cung chủ có phải lặng lẽ se tơ hồng cho bọn họ hay không, bằng không lấy sự sát phạt quyết đoán của Thiên Tôn lão gia, sao có thể sa vào sắc đẹp?
Nhưng hắn không có chứng cứ.
“Vào đi.” Hắn nói.
Không đợi cung chủ gật đầu, dẫn trước bước vào cánh cửa ánh sáng.
Một giây sau, hắn một lần nữa tới không gian bóng tối không trăng không sao—— Takama-ga-hara.
“Đây là một mảng động thiên phúc địa chết đi, không có linh lực, không có sinh cơ, ngay cả oxi cũng rất loãng.” Tiếng Chỉ Sát cung chủ từ phía sau truyền đến, cô như có hứng thú đánh giá bóng tối yên tĩnh phía trước.
“Tôi rất kỳ quái, Takama-ga-hara vì sao chưa bị linh cảnh thu đi.” Trương Nguyên Thanh nói.
Chỉ Sát cung chủ nói:
“Có hai loại khả năng, một, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, linh cảnh cố ý tránh mảng không gian này. Hai, nơi này có vật phẩm phẩm chất cao đến khó tưởng tượng, linh cảnh không thu được.
Chị càng thiên hướng cái trước hơn, bởi vì sức mạnh to lớn của linh cảnh, vượt quá chúng ta tưởng tượng. Nhóc trai bao, cho chút lửa!”