“Không đau cậu không nhớ đời.” Quan Nhã cả giận nói: “Cậu hôm qua chơi trò gì, một năm một mười khai ra cho bà, chị lại cân nhắc là bẻ tay cậu hay là bẻ chân cậu.”
“Tôi không có trò gì, tôi có thể có trò gì, không phải chị đề nghị chia tay sao?”
“Phi, lão nương là Thám Báo, lúc này nếu còn chưa phản ứng lại, chị dứt khoát trở về linh cảnh được rồi.” Quan Nhã quát: “Nói!”
“Việc này đều trách Phó Thanh Dương, là hắn cắt tơ hồng của tôi.”
Quan Nhã chợt phát lực, rắc một tiếng, cánh tay phải Trương Nguyên Thanh trật khớp.
Cô buông tay, thu hồi cái chân dài, cười lạnh nói:
“Cho nên ngày hôm qua cố ý ở trước mặt chị lắc lư, lừa chị chủ động đưa ra chia tay, gia tăng cảm giác tội ác, muốn thấy chị hối hận khóc tu tu rơi nước mắt, chuyện gì cũng đồng ý cậu?
Nguyên Thủy, cậu coi chị chưa thấy đàn ông bao giờ à, không có cậu không sống được sao?”
Cô lại cười lạnh một tiếng, đứng lên, phủi mông, quay đầu đi luôn.
“...”
Trương Nguyên Thanh cảm thấy, mình vẫn quá trẻ tuổi, hoàn toàn tính toán sai lầm sự sâu sắc của một vị Thám Báo.
Được, trộm gà không được còn mất nắm thóc, chị Quan Nhã giống như tức giận. Trương Nguyên Thanh ngồi ở trên mặt đất, bàn tay chống xuống mặt đất, nhấn xuống một cái.
Cánh tay trật khớp lập tức trở lại vị trí cũ.
“Mình chỉ là muốn cùng bạn gái làm chuyện yêu nhau nên làm, khó như vậy sao?” Trương Nguyên Thanh cũng không đuổi theo, thở dài, ngồi trở lại trước bàn, cầm lấy điện thoại di động.
Gửi một tin nhắn cho Linh Quân:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Đạo sư, kế hoạch thất bại rồi, kẻ địch quá mức cường đại, học sinh đã bất lực.”
“Linh Quân: Quan Nhã có phải đã nhìn thấu trò xiếc vụng về của cậu hay không, bị đánh rồi nhỉ?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Sao anh biết? Đệch, anh biết tôi sẽ thất bại, vừa rồi còn không nhắc nhở tôi, không những không nhắc nhở tôi, anh còn ám chỉ tôi có thể.”
“Linh Quân: Đừng vội, đợi tới buổi tối, cậu vào phòng Quan Nhã, tất cả đều sẽ thuận theo tâm ý.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Thật hay giả? Anh con mẹ nó đừng lừa dối tôi, toi không muốn bị đánh nữa.”
“Linh Quân: Bản chất chuyện này à, thật ra là để Quan Nhã ý thức được tầm quan trọng của cậu, cảm tình chưa từng trải qua suy sụp cùng sóng gió là không bền chắc, con người chỉ có thể hội mất rồi, mới hiểu được quý trọng.”
“Linh Quân: Cô ấy là Thám Báo, chút tâm địa gian xảo đó của cậu, cô ấy liếc một cái có thể nhìn thấu, nhưng thể hội mùi vị mất đi, tâm tính cô ấy sẽ lặng yên biến hóa, cô ấy sẽ nghĩ lại mình, làm một người bạn gái, có phải quá không xứng đáng hay không?”
“Linh Quân: Ép bạn trai đến mức dùng những trò đường ngang ngõ tắt này, vậy rốt cuộc là vấn đề của cậu, hay là vấn đề của cô ấy đây? Chỉ cần Quan Nhã thật lòng thích cậu, như vậy, cô ấy sẽ nhận thức được mình sai lầm, cùng làm ra thỏa hiệp.”
Trương Nguyên Thanh xem đi xem lại tin nhắn vài lần, cảm thấy có lý:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Không hổ là đạo sư, nắm chắc đối với tâm lý phụ nữ lô hỏa thuần thanh, bội phục bội phục.”
“Linh Quân: A, đừng tưởng rằng học mấy chiêu, thì có thể không để sư trưởng vào mắt, kinh nghiệm cùng kỹ xảo của sư phụ, là thứ cậu vĩnh viễn cần ngước nhìn.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Học sinh biết lỗi.”
“Linh Quân: Đi đi, hy vọng Nguyên Thủy Thiên Tôn ngày mai gặp là đàn ông.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Đạo sư, mang món đạo cụ che chắn thanh âm đó của anh cho tôi mượn dùng chút.”
Linh Quân rất hưởng thụ loại cảm giác truyền thụ kinh nghiệm yêu đương này, phần khoái cảm cùng cảm giác thành tựu này, chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể cho hắn.
Kế tiếp, Trương Nguyên Thanh dựa theo Linh Quân dạy, cả buổi chiều đều nhốt mình trong phòng, thẳng đến màn đêm buông xuống, Nữ Vương đi lên gọi ăn cơm cũng không để ý, lấy cái này biểu đạt cảm xúc buồn bực của mình.
Sở dĩ không ra mặt, chủ yếu là cảm xúc ngụy trang ra không thể gạt được Thám Báo, cho nên dứt khoát không xuất hiện.
Nữ Vương gọi người không có kết quả, lon ton xuống lầu, trở lại bên bàn ăn, nói:
“Hai người có phải lại cãi nhau hay không, tôi thấy bộ dáng đội trưởng tâm tình không tốt lắm.”
Quan Nhã không đáp lại, vẻ mặt buồn bực ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩn người xuất thần, chưa ăn mấy miếng đã bỏ bát đũa xuống đi lên lầu.
Ngân Dao quận chúa ngồi ở bên cạnh bàn xem tin tức, yên lặng giơ cái loa nhỏ lên:
“Cung Duyên khác thường, việc lớn không ổn, cần tôi thay cô ám sát tình địch không?”
“A?” Nữ Vương nghe không hiểu từ ngữ chuyên nghiệp của Tinh Quan, vẻ mặt mờ mịt.
Ngân Dao quận chúa lại yên lặng đặt loa xuống: “Trì độn như thế, cô không xứng chỉ huy hậu cung.”
...
Mười một giờ đêm.
Điều hòa vù vù thổi gió lạnh, rèm đóng chặt, phòng ngủ một mảng tối đen.
Quan Nhã nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, vài phút xoay người một lần, xoay mãi đến rạng sáng, sự bực bội trong lòng càng tích tụ càng nhiều.