Lúc này, cô nghe thấy cửa phòng truyền đến tiếng “răng rắc” khe khẽ.
Trong lòng Quan Nhã cả kinh, sau đó nghe thấy thanh âm lén lút:
“Chị Quan Nhã, chị đã ngủ chưa?”
Nghe thấy tiếng của Nguyên Thủy, không biết có phải chột dạ hay không, thân thể Quan Nhã nhất thời cứng đờ.
Cô nằm nghiêng, đưa lưng về cửa phòng, không lên tiếng, giả bộ mình đang ngủ.
Nhưng Nguyên Thủy ngoài cửa không có chút tự giác, Quan Nhã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó, truyền đến tiếng đóng cửa khe khẽ.
Hắn vào rồi.
Trái tim Quan Nhã điên cuồng đập “thình thịch” hai lần, mím chặt môi, tiếp tục giả bộ ngủ.
Trương Nguyên Thanh chậm rãi đi về phía giường lớn, ánh mắt Thần Dạ Du nhìn xuyên bóng tối, tư thế ngủ cứng ngắc của Quan Nhã thu hết đáy mắt, chăn điều hòa mỏng manh dọc theo đường cong yểu điệu đầy đặn lên xuống.
Bởi vì nghiêng người cuộn mình, đường nét cái mông của Quan Nhã triển lộ vô cùng nhuần nhuyễn.
Tròn trịa no đủ, giống như trăng tròn, như mật đào.
Cô sớm là lứa tuổi chín kỹ rồi, khắp nơi đều tản ra sức quyến rũ kinh người của phụ nữ trưởng thành.
Trương Nguyên Thanh lấy ra hạt châu xanh biếc, kích hoạt, đặt lên bàn, thấp giọng cười nói:
“Chị Quan Nhã, đừng giả bộ ngủ nữa, chúng ta là người yêu hẳn hoi, cứ làm như yêu đương vụng trộm.”
Quan Nhã nhất thời không giả bộ được nữa, xoay đầu lại, trừng mắt gắt:
“Chị còn chưa nói tha thứ cậu đâu, vào phòng chị làm gì, đi ra ngoài đi ra ngoài.”
“Đây không phải đến chịu đòn nhận tội sao?” Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên giường, đá rơi dép lê, chui vào chăn, ôm vòng eo nhỏ của Quan Nhã, “Để tôi ôm một cái.”
Quan Nhã mang tính tượng trưng kháng cự một lần.
Đạo sư nói rất đúng, cô ấy chưa nổi giận... Lòng tin của Trương Nguyên Thanh tăng vọt, bàn tay bắt đầu không thành thật vuốt ve bụng Quan Nhã.
Bởi vì tu hành thể thuật, hàm lượng mỡ bụng cực thấp, cho nên sờ vừa mềm mại vừa săn chắc.
Nhưng hắn thích nhất lưu luyến ở phụ cận cái rốn khêu gợi, vòng eo săn chắc bộ vị khêu gợi nhất không phải đường nhân ngư (cơ chéo từ sườn xuống dưới) cùng đường mã giáp (cơ phần bụng), Trương Nguyên Thanh vẫn luôn cho rằng là cái rốn hơi nông.
Bụng hắn kề sát cái mông tròn, giữa hai người cách áo ngủ tơ lụa mềm mại, rõ ràng cảm nhận được bạn gái con lai đầy đặn cùng đàn hồi.
Đáng tiếc Quan Nhã mặc là váy ngủ, không phải đồ ngủ kiểu hai mảnh, khiến hắn chỉ có thể cách quần áo hưởng dụng thân thể mềm mại yểu điệu của bạn gái.
Thân mật vuốt ve kiểu này không phải một lần hai lần, Quan Nhã cũng không kháng cự, hai người đều không nói chuyện, mặc cho thời gian lặng yên trôi đi.
Đột nhiên, Quan Nhã không được tự nhiên xê dịch thân thể về phía trước, tức giận nói:
“Không phải nói phụ kinh thỉnh tội (mang roi tới chịu đòn nhận tội) sao, cậu mang roi tới dùng để đâm chị?”
Nói xong cô liền hối hận, tình cảnh này, thật là không phải thời cơ để nói lời mặn mòi.
Nguyên Thủy nhất định sẽ tị tử thượng kiểm (được nước lấn tới), ồ không, thượng (leo lên) cô.
Nào ngờ, thằng nhóc phía sau cũng chưa có động tác tiến một bước, cánh tay cường tráng mạnh mẽ chỉ vuốt ve cô, xoa qua xoa lại.
“Tôi nghe nói, gia tộc Miller có sáu vị Chúa Tể, Thánh Giả vượt qua hai mươi vị, số lượng Siêu Phàm càng nhiều hơn, cảm giác cũng không được tốt lắm.” Trương Nguyên Thanh nói:
“Bạch Hổ vệ của lão đại cũng có hơn hai mươi vị Thánh Giả.”
Nghe hắn chủ động nói tới Miller gia tộc, Quan Nhã đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lắc đầu:
“Bạch Hổ vệ của Phó Thanh Dương đều là Thánh Giả bình thường, cấp 6 không có lấy một ai, Thánh Giả cấp 6 của gia tộc Miller, theo chị tìm hiểu được, đã có 20 vị.”
Thánh Giả cấp 6 Thánh Giả cấp 4, có thể dùng khác nhau một trời một vực để hình dung.
Ryo Asano nói Thánh Giả vượt qua 20 vị, 20 từ số lượng này là chỉ cấp 6? Cắt bớt dưới cấp 6? Trương Nguyên Thanh bỗng muốn truyền tống đi Nhật Bản đánh Ryo Asano một trận.
Thầm nhủ, quả nhiên là ngoài miệng không lông làm việc không đáng tin.
Quan Nhã thở dài:
“Hơn nữa, số liệu cậu nói, cũng không bao gồm linh cảnh hành giả gia tộc Miller mời chào.”
Số lượng hành giả trong gia tộc, chỉ là một bộ phận nội tình của linh cảnh thế gia, muốn tính toán thực lực của một gia tộc, còn phải xem tài phú, mối quan hệ, đầu tư cùng minh hữu mời chào bọn họ tích góp.
Ví dụ như Phó Thanh Dương, hắn làm Phó gia đại thiếu gia, Bạch Hổ vệ dưới trướng hắn, cũng thuộc về thế lực phụ thuộc Phó gia.
Gia tộc Miller tự nhiên cũng có thế lực, tổ chức phụ thuộc tương tự.
Trương Nguyên Thanh “Ồ” một tiếng, lâm vào trầm ngâm.
Trong bóng tối, Quan Nhã quay đầu, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn hắn, nói:
“Sao đột nhiên hỏi cái này?”
Trương Nguyên Thanh hôn lên cái gáy ngọc trắng nõn thon dài, nói:
“Tôi từng nghĩ, trong đảng không có phe phái, thiên kì bách quái, câu này cũng áp dụng ở linh cảnh thế gia, bên trong linh cảnh thế gia gần như không có khả năng một lòng, đều có lợi ích riêng, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của toàn bộ gia tộc, như vậy kẻ địch của tôi, chỉ là vị hôn phu bát tự còn chưa so kia của chị.”