Mẹ sẽ nói ra lời như vậy, trừ bà bề ngoài mềm mại thiện lương, thực ra bản chất giả vờ ngây thơ, nguyên nhân chủ yếu nhất là, đừng nhìn Tạ Linh Chu là đường huynh bà con xa, cũng là dòng chính Tạ gia.
Ở Tạ gia, chỉ cần là huyết mạch của lão tổ tông, giống nhau đều là dòng chính.
Ông của Tạ Linh Hi cùng ông của Tạ Linh Chu là anh em ruột, đều là con của lão tổ tông.
Lại thêm bản thân Tạ Linh Chu là giai đoạn Thánh Giả, bởi vậy ở trong lứa trẻ của gia tộc, có được địa vị không thấp.
Một kẻ dòng chính có tiềm lực mất sớm, tự nhiên cần biểu hiện ra thương cảm cùng tiếc hận nên có.
Cắm hương, Tạ mụ mụ vị trà xanh nghiêng nước nghiêng thành này, đã bắt đầu sụt sịt nức nở khóc lên.
“Linh Chu đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại đi rồi chứ, ta là thật sự không ngờ mà ~” Tạ mụ mụ bi thương nói.
Mẫu thân của Tạ Linh Chu nén bi ai, bất đắc dĩ tiến lên trấn an.
“Tố Tố, đây đều là số mệnh, em cũng không cần quá đau lòng, vào bên trong ngồi đi.” Mẹ của Tạ Linh Chu biết các tộc nhân chỉ là đạng tận hết cấp bậc lễ nghĩa.
Tạ mụ mụ liên tiếp nháy mắt ra dấu cho con gái, nhưng Tạ Linh Hi thờ ơ.
Cô quả thật không khóc được.
Lúc này, Tạ Linh Hi cảm giác điện thoại di động trong túi rung lên, cô yên lặng móc ra điện thoại di động nhìn một lần, lại yên lặng thả về trong túi.
Đờ đẫn vài giây, cô đột nhiên “Oa” một tiếng khóc toáng lên, nước mắt ngay lập tức tới, khuôn mặt nhỏ nhắn phải nói là bi thương muốn chết.
Hai Tạ mụ mụ đều bị dọa giật mình.
“Linh Hi, con làm sao vậy?”
“Mẹ, con khó chịu, con khó chịu.” Tạ Linh Hi quỳ ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên, vươn cổ gào khóc.
Khóc đau lòng muốn chết, khóc ruột gan đứt từng khúc, khóc nước mắt rơi như mưa.
Người nhà, tộc nhân Tạ gia trong ngoài linh đường đều ném đến ánh mắt kinh ngạc, không khỏi động dung vì tiếng khóc.
Tiếng khóc cùng nước mắt phát ra từ phế phủ này là không giả bộ được.
Mẹ của Tạ Linh Chu lần đầu tiên chảy xuống nước mắt vui mừng, khóc đến mức này, cho dù là giả bộ, bà cũng vui mừng.
…
Nhất tuyến xuân phong thấu hải đường, mãn thân hương hãn thấp la thường.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành màu đỏ vàng, giống như Thượng Đế tùy tay hắt ra thuốc màu.
Cảnh xuân trong phòng cùng nắng thu ngoài cửa sổ hoà lẫn.
Thân thể Quan Nhã ngửa ra sau, hai tay chống ở mặt bàn, ngửa đầu, mắt lim dim quyến rũ mê ly, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy lười biếng cùng men say, như là cửu vĩ hồ say ngã vào trong lòng Trụ Vương.
Ánh đèn nhu hòa chiếu vào khuôn mặt của cô, tựa như hoa hải đường kiều diễm.
Trương Nguyên Thanh cảm thấy cô cực kỳ xinh đẹp, quá khứ cô chưa bao giờ xinh đẹp như thế, đây là một cô gái sau khi mở rộng cửa lòng đối với bạn, toát ra quyến rũ cùng vui vẻ động lòng người nhất.
Không biết qua bao lâu, Trương Nguyên Thanh dừng toàn bộ động tác, cơ bắp phần chân bỗng căng thẳng, cứng ngắc bất động.
Lục thụ đái phong phiên thúy lãng, hồng hoa mạo vũ thấu phương tâm.
Rót vào xong, hắn cúi người ôm lấy Quan Nhã, khẽ cắn vành tai, thấp giọng nói:
“Quan Nhã, em thật tốt.”
Quan Nhã cả người mềm nhũn, nhẹ nhàng “ưm” một tiếng.
“Em thật xinh đẹp.”
Quan Nhã lại “ưm” một tiếng.
“Em thật thoải mái.”
Quan Nhã đánh hắn một cái.
Nghỉ ngơi vài phút, Quan Nhã ghét bỏ lau nước miếng ở mặt, cổ, lườm hắn một cái, “Em đi tắm rửa một cái.”
Đẩy hắn ra, váy dài hạ xuống, bước chân phập phù đi về phía phòng tắm.
Cô lại một lần nữa khắc sâu lĩnh ngộ được, tố chất thân thể Kiếm Khách, toàn diện mạnh hơn Tinh Quan, nhưng ở trên năng lực kiên trì, mười 烪 Nhã, cuối cùng đều sẽ biến thành 浂 Nhã (chữ Quan trước thêm bộ Hỏa, chữ Quan sau thêm bộ Thủy trên cơ sở chữ Quan).
“Cùng nhau tắm.” Trương Nguyên Thanh còn chưa hết thèm đề xuất muốn tắm uyên ương.
Quan Nhã khẽ biến sắc, cả giận:
“Anh dám tiến vào, em liền một kiếm chém anh. Cùng lắm thì quay đầu tiêm vào sinh mệnh nguyên dịch cho anh.”
Sinh mệnh nguyên dịch là dùng như vậy? Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, cân nhắc đến mình quả thật có chút đòi hỏi vô độ, vất vả mỹ nhân, không phù hợp duy trì phát triển, liền nói:
“Được rồi.”
Thật ra anh có thể dùng Quyền Trượng Sơn Thần tiêu sưng giảm đau cho em, sau đó em lại phụ trách bài ưu giải nạn cho anh, trừ khử trả giá, như thế tuần hoàn lặp lại, cũng là một loại có thể duy trì phát triển... Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên thao tác xấu hổ này, nhưng không dám nói ra, sợ bị Quan Nhã đánh.
Quan Nhã vào phòng tắm, mười mấy giây sau, tiếng nước vòi hoa sen “ào ào” truyền đến.
Trương Nguyên Thanh ở thời gian hiền giả lấy ra điện thoại di động, mở ra phần mềm trò chuyện, phát hiện hai tin nhắn chưa đọc.
Một cái là của Khấu Bắc Nguyệt:
“Hư Vô giáo phái đã đáp ứng, tối mai gặp mặt nói chuyện ở thành phố Kim Sơn, nhưng có hai điều kiện: Một, anh chỉ có thể đưa Âm Cơ của Thái Nhất môn tới; Hai, cần một món đạo cụ nghề nghiệp Kỵ Sĩ phẩm chất cực cao. Địa điểm buổi tối ngày mai nói cho anh.”