Quan Nhã chưa nói chuyện, đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy nửa người, một món áo dài tay thuần bông mềm mại, một món đồ ren màu đen.
Cô ngồi ở bên giường, chưa cởi áo bào tắm, vươn đôi chân trắng dài vào váy, chậm rãi kéo đến vòng eo, “Vì sao không đi hỏi Linh Quân một chút?”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra.
Quan Nhã liếc hắn một cái, xoay người, cởi áo bào tắm, lộ ra cái lưng ngọc trắng nõn cho hắn, rất nhanh mặc vào áo dài tay, xoay người lại, nói:
“Linh Quân là con của môn chủ, từ nhỏ sinh hoạt ở Thái Nhất môn, luận tư cách và từng trải, Viên Đình Âm Cơ Triệu Thành Hoàng những người trẻ tuổi này đều không bằng hắn. Hơn nữa gã này tính cách tản mạn, không nhậm chức ở quan phương, quan hệ với anh cũng không tệ, hướng hắn lộ ra một chút bí mật, không có gì đáng ngại.”
Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm ngâm.
Quan Nhã nâng hai chân, thò vào trong đồ ren màu đen, mang nó dọc theo làn váy, từng chút một xắn lên trên, “Không đúng, anh không phải đang tìm thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi nhỉ, bằng không không cần thiết theo bản năng tránh Linh Quân, chỉ muốn tự mình điều tra.”
Trương Nguyên Thanh cười khổ nói: “Quan Nhã, ở trước mặt em, anh bí mật nào cũng không có. Em bảo anh về sau kiếm bồ như thế nào?”
Quan Nhã dựng thẳng lông mày lá liễu, cười lạnh một tiếng: “Anh cứ cặp bồ, xem lão nương cắt để vĩnh trị anh hay không?”
“Em gần đây trình độ tiếng Trung tiến bộ không ít nha.”
“Là Lý Thuần Phong hiến kế sách.”
“Xem ra hắn cũng không yêu tiền lương của mình.” Trương Nguyên Thanh nâng laptop lên, đi đến bên giường, cắn bờ môi đỏ kiều diễm, hôn sâu một cái, nói:
“Anh đi tìm Linh Quân.”
…
Biệt thự lớn, phòng Linh Quân.
Linh Quân mặc quần đùi dài tới đầu gối, đứng ở trước gương toàn thân, cầm một cái lược, xử lý mái tóc ngắn ngang tay lộn xộn của mình.
Đột nhiên, ánh sao như mộng ảo xoắn ốc dâng lên, trong ánh sao xuất hiện Trương Nguyên Thanh.
“Cậu rất ít trực tiếp đến phòng tìm tôi nha.” Linh Quân tiếp tục xử lý mái tóc rối, đối với Trương Nguyên Thanh đã đến không chút kinh ngạc, “Chuyện gì cần tránh đi Phó Thanh Dương?”
“Không cô gái nào nói cho anh, kiểu tóc tản mạn không gò bó mới là chỗ mê người nhất của anh sao?” Trương Nguyên Thanh đang cầm máy tính, mỉm cười nói.
“Thân là vạn người mê, khó tránh khỏi hy vọng mình mỗi một mặt đều có thể bắt được trái tim của cô nương.” Linh Quân thu cây lược gỗ nhỏ vào trong túi, xoay người lại:
“Cậu có thời gian mười lăm phút, tôi đang chuẩn bị ra ngoài dùng bữa tối với cô gái yêu mến.”
Anh ở Tùng Hải mấy tháng qua, rốt cuộc đã yêu mấy lần, thân là dân bản xứ Tùng Hải, tôi phải chỉ trích loại hành vi này của anh... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, mặt ngoài vô cùng nhiệt tình, đặt máy tính lên bàn, nói:
“Đạo sư, muốn hỏi thăm anh một sự kiện, anh từng nghe nói tổ chức Tiêu Dao không?”
“Tôi chỉ từng nghe nói Lý Tiêu Dao.” Linh Quân nhún nhún vai.
Anh có phải cảm thấy mình rất hài hước hay không? Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một câu, nói:
“Là như vậy, tôi ở học viện Tần Phong không phải xử lý gian tế Ám Dạ Mân Côi sao, tên kia có một món đạo cụ, gọi là mảnh vỡ ‘La Bàn Quang Minh’.
“La Bàn Quang Minh anh từng nghe nói chứ?”
Linh Quân “Ồ” một tiếng: “Vật năm đó một đám Chúa Tể, Bán Thần, vì nó đánh phọt cả óc?”
Trận chiến tranh đoạt La Bàn Quang Minh, ở cao tầng của các tổ chức lớn không phải bí mật, rất nhiều người biết, nhưng lời tiên đoán của la bàn, người biết ít ỏi không có mấy.
Hắn thở dài một tiếng: “Nghe nói nguyên soái nhiệm kỳ trước của Bạch Hổ binh chúng, chính là chết ở trận chiến đó, ông bố ngựa giống kia của tôi cũng tham dự, đáng tiếc ông ấy sọ não cứng rắn, chưa bị người ta đánh phọt óc.”
Dứt lời, lại thở dài, tựa như cảm giác rất tiếc nuối.
“Đạo cụ đó rất thú vị, tôi về sau mang đạo cụ này trả lại cho hội trưởng, hướng ông ấy hỏi thăm trận chiến tranh đoạt năm đó, từ chỗ ông ấy tìm hiểu được một tổ chức tên là Tiêu Dao.” Trương Nguyên Thanh chưa cho hắn cơ hội tiếp tục nói lời rác rưởi, tiếp tục nói:
“Vị hội trưởng kia nói, tổ chức Tiêu Dao đoạt đi mảnh vỡ la bàn rất lớn, từ đó về sau không rõ tung tích, vị hội trưởng kia còn nói, tổ chức Tiêu Dao tổng cộng bốn thành viên, trong đó hai người là Thần Dạ Du.
“Tôi rất có hứng thú đối với chuyện này, liền muốn điều tra một chút.”
Đây là bài cũ của Trương Nguyên Thanh, đẩy trách nhiệm cho đại lão, miêu tả động cơ thành hứng thú.
Tuy không tính là cao minh, nhưng việc này đối với Linh Quân mà nói, chính là chuyện hóng hớt, chuyện không quan hệ tới mình, không có người nào sẽ xét hỏi tới cùng.
Quả nhiên, Linh Quân vừa nghe, “Ồ” một tiếng:
“Cho nên cậu muốn hướng tôi hỏi thăm trong Thái Nhất môn ai là người của tổ chức Tiêu Dao? Tôi làm sao biết, tôi cũng chưa từng nghe nói tổ chức này.”