Hai tay cô nhanh chóng kết ấn, trong miệng lẩm bẩm.
Giáp đá nơi xa hiện lên một mảng hào quang màu máu, giống như được gia cố, trở nên càng thêm chắc chắn.
Cầu Phúc!
Tham Lam Thần Tướng “Hắc” một tiếng, mắt thấy Khương Cư đã lao đến, bỏ qua ý tưởng mở quan tài, trường đao màu máu cạy đá quan tài lên, dùng sức hất.
Quan tài đất bay lên.
Tham Lam Thần Tướng khiêng quan tài đá, lui về phía sau một bước.
Sương mù dày đặc nháy mắt bao vây thân thể hắn, mà Bách Nhân Trảm bước lên một bước, hướng về Khương Cư quét lưỡi đao ra.
“Cút!”
Khương Cư cúi thấp người tránh đi, vung chân, một chiêu đấm móc đánh về phía bụng Bách Nhân Trảm.
Nhưng hắn đánh trượt, thân thể tráng hán mặt đầy hình xăm sụp đổ thành sương mù.
Vụ Chủ có thể ở trong sương mù dày đặc hóa thân thành sương mù, do đó tránh né công kích vật lý, cũng ở trong phạm vi sương mù dày đặc bao phủ tùy ý thuấn di.
Điểm yếu là, mỗi lần sử dụng, cần cách mười giây mới có thể phát động kỹ năng này lần nữa.
Hơn nữa không thể mang theo vật nặng, đồng bạn thuấn di.
“Tu tu, tu tu!”
Thoáng trì hoãn như vậy, Khương Cư mất đi tung tích của Tham Lam Thần Tướng, mặc kệ hắn thổi còi như thế nào, vẫn tìm không thấy bóng dáng Tham Lam Thần Tướng.
Lúc này, tiếng bước chân “rầm rầm” vang lên, Hoàng Thái Cực khoác giáp đá, tựa như bò tót lao vào sương mù dày đặc.
Sau đó, bên kia truyền đến tiếng đao chém rìu bổ.
Hoàng Thái Cực thông qua đại địa phản hồi, ở trong sương mù dày đặc đã tìm được Tham Lam Thần Tướng.
“Tu tu tu!”
Khương Cư lập tức phản ứng lại, thổi còi lên, thổi tan sương mù dày đặc, chạy trốn qua.
Rất nhanh, hắn thấy được Hoàng Thái Cực đang cùng Tham Lam Thần Tướng, Bách Nhân Trảm chiến đấu kịch liệt (bị đánh), đối mặt lưỡi đao của hai vị Vụ Chủ, giáp đá trên người gã không ngừng nứt nẻ, lại không ngừng ngưng tụ.
Yêu Mê Hoặc sở trường phá giáp, dưới tình huống cùng cấp bậc, Sơn Thần cũng không thể làm được không thể phá vỡ, nhưng Sơn Thần đặt chân trên mặt đất, liền tương đương có được linh lực cuồn cuộn không dứt, năng lực duy trì sâu không thấy đáy.
Phòng ngự phá một tầng lại có thể mọc lại một tầng.
“Vù!”
Lòng bàn tay Khương Cư phun lửa, ngưng tụ thành trường đao, quét ngang lưng về phía Tham Lam Thần Tướng vai vác quan tài.
Hoàng Thái Cực thì một lần nữa thi triển lực hấp dẫn, áp chế vị thần tướng Binh Chủ giáo này.
Bốn cánh tay hư ảo của Tham Lam Thần Tướng giơ cao quan tài, chống trường đao màu máu, “Ầm” một tiếng, đao lửa nổ tung, lửa nóng rực thiêu đốt thân thể hắn cứng đờ.
“Ầm!”
Khương Cư thuận thế đá một cước vào đáy quan tài đá, quan tài đá nặng nề lật tung bay về phía nơi xa.
Cùng lúc này, Hoàng Thái Cực lấy thân thể làm vũ khí, một chiêu Thiết Sơn Kháo (húc vai) hung hãn đánh bay Bách Nhân Trảm.
Hoàng công tử và Hỏa công tử đồng thời đuổi theo quan tài đá.
Tiếng kêu bén nhọn một lần nữa vang lên.
Y Xuyên Mỹ trốn ở trong sương mù dày đặc thi triển tinh thần đả kích.
Thừa dịp lúc đầu óc hai người như bị sét đánh, Xà Nữ vặn vẹo thân rắn, uốn lượn như rồng, giành trước tiếp nhận quan tài, giơ lên cao cao.
“Ta lấy được rồi, yểm hộ ta.”
Còn chưa dứt lời, liền nghe trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng của Y Xuyên Mỹ:
“Đó là ảo thuật!”
Trong lòng Xà Nữ cả kinh, chăm chú nhìn lại, đôi tay trống trơn, nào còn có quan tài.
Quay đầu nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa, âm thi không có đầu khiêng quan tài nhanh chân bỏ chạy, đầu treo ở trên hông, tóc tạo thành nút thắt với đai lưng, miệng ngậm cái loa nhỏ ra lệnh:
“Hoàng Thái Cực, mau tới tiếp quan tài, tôi không bảo vệ được quá lâu.”
Xà Nữ giận dữ, vặn vẹo phần thân trườn nhanh, vừa truy kích, vừa phun tên độc.
Nào ngờ âm thi đó hoàn toàn không sợ, tùy ý tên độc bắn ở trên người, cho dù Hoàng Thái Cực và Khương Cư trúng tên độc cũng đừng nghĩ dễ chịu, nhưng cô lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Ở lúc này, sương mù dày đặc phía trước Ngân Dao quận chúa cuộn tròn, ngưng tụ thành Tham Lam Thần Tướng tóc hoa râm rối tung.
Cô không chút suy nghĩ, dựng thẳng quan tài đá, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, đá vụn bay tứ tung, lưỡi đao chém về phía cô bị quan tài đá ngăn trở.
Tham Lam Thần Tướng vừa rút đao, vừa cất bước tiến lên.
“Phành phành” liên thanh, Ngân Dao quận chúa miễn cưỡng đấu mấy chiêu, tựa như diều đứt dây bay ngược đi, xương ngực cùng xương sườn bị nắm tay đập gãy, thân thể vốn hao tổn nghiêm trọng, càng thêm họa vô đơn chí.
Tham Lam Thần Tướng đánh lui kẻ địch đang muốn cướp đoạt quan tài đá, lại thấy nó bay lên ngang trời, lảo đảo lao về phía bầu trời.
Ai cũng chưa phát hiện, trên quan tài lau một vết son đỏ sẫm.
“Ong ong.”
Tạp âm như cánh quạt máy bay trực thăng vang lên, Tiểu Viên lướt qua không trung, nâng lên quan tài đá nặng nề, từ từ lên không, bay về phía Thần Kiếm sơn trang.