“Tiểu Viên, Bắc Nguyệt, tôi đi về trước.”
Hắn cầm điện thoại di động, bước chân như bay, bộ dáng có việc gấp.
Lại qua vài phút, nhóc mập ủ rũ quay về đại sảnh khách sạn.
“Cậu thoạt nhìn tựa như bị Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt nạt.” Khấu Bắc Nguyệt đánh giá tiểu lão đệ.
“Làm sao vậy?” Tiểu Viên tâm tình không tệ quan tâm một câu.
Nhóc mập vẻ mặt đưa tang:
“Hỏng rồi, tôi đã thành mồi câu, anh ta muốn dùng tôi để câu Thuần Dương chưởng giáo, đại trưởng lão đồng ý rồi.”
Cái này... Mình có phải cần cân nhắc đổi tiểu đệ rồi hay không? Trong lòng Khấu Bắc Nguyệt nghĩ, ngoài miệng trấn an: “Không có việc gì, Hư Vô giáo phái cùng quan phương nhìn chằm chằm, không có nguy hiểm.”
“Lão đại, cảm xúc của anh đã bán đứng anh.”
---
Đêm khuya.
Điều hòa thổi vù vù, giường lớn đong đưa kẽo kẹt.
Không biết qua bao lâu, theo một đợt tiết tấu như gió giật mưa rào, toàn bộ thanh âm đều biến mất, trong phòng chỉ còn lại có tiếng hai người ồ ồ thở dốc.
Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường lớn mềm mại, nhìn trần nhà, trong lòng vô dục vô cầu, chỉ cảm thấy cảnh giới cuộc đời đạt được thăng hoa thật lớn.
Quan Nhã lấm tấm mồ hôi dựa sát vào bạn trai, thở hổn hển một lát, giọng quyến rũ nói:
“Càng ngày càng khó thỏa mãn anh, thân thể bà đây cũng bị anh húc cho tan nát rồi, xem ra phải nạp một người thiếp cho anh. Em thấy Tiểu Viên kia rất không tệ, đối với anh lại tình sâu nghĩa nặng.”
Thân thể Trương Nguyên Thanh cứng đờ, “Quan Nhã tỷ, nói chuyện đừng móc mỉa.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Trong bóng đêm, Quan Nhã chớp chớp đôi mắt long lanh, tặc lưỡi nói:
“Cô gái có thể vứt bỏ tính mạng vì anh, muốn nói không phải chân ái, em là không tin. Nếu không chúng ta chia tay đi, em không chậm trễ anh tìm kiếm chân ái.”
Thẩm phán đã kết thúc, nhưng thẩm phán của bạn gái đến rồi.
“Tiểu Viên là nữ trung hào kiệt, anh từng cứu mạng cô ấy, cho nên cô ấy lấy mạng báo đáp, đây là đạo nghĩa giang hồ.” Trương Nguyên Thanh tựa như sớm biết sẽ có cửa ải này, chính nghĩa nghiêm khắc, lớn tiếng nói:
“Nhưng thân ái à, đó không phải tình yêu. Người anh yêu chỉ có em, em là chí ái duy nhất trong lòng anh.”
Quan Nhã như con mèo nhỏ “Ưm” một tiếng.
Ồ, cô ấy chưa đề xuất muốn ký kết khế ước, xem ra Phó Thanh Dương chỉ là đang dọa ma mình, lão đại chung quy không nỡ dụng tâm kế đối với mình... Trương Nguyên Thanh âm thầm thở phào, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc như cũ, nhỏ giọng thử nói:
“Vậy, Quan Nhã tỷ, có thể buông nó ra hay không? Nó vừa rồi ra sức như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà.”
“Còn chưa đủ, thêm ca nữa!”
“Được rồi!”
Điều hòa thổi vù vù, giường lớn đong đưa kẽo kẹt.
---
Hai ngày sau.
Màn đêm buông xuống, nhóc mập kết thúc một ngày làm việc ship đồ, ngồi xe bình điện, đi về phía khách sạn Vô Ngân.
Hai ngày trước, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn rời khỏi, Khấu Bắc Nguyệt liền không cùng đi ship đồ với hắn nữa.
Đại trưởng lão nam phái nói cho hắn, tổ chức sẽ âm thầm phái người tiết lộ ra địa chỉ của “Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí”, hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đợi Thuần Dương chưởng giáo mắc câu.
Đại trưởng lão còn nói cho hắn, trưởng lão Thái Nhất môn cùng Ngũ Hành minh ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, mà nam phái lần này xuất động hai vị trưởng lão.
Tổng cộng bốn Chúa Tể, đều đang theo dõi hắn, phương diện an toàn không cần lo lắng.
Nhóc mập cảm thấy rất không đáng tin, chiến đấu cấp Chúa Tể, cho dù là một cái rắm cũng có thể đánh chết hắn.
“Ài, trưởng lão nam phái nhìn thấy mình đi ship đồ ở đây, khẳng định sẽ cảm thấy, loại Thánh Giả mất mặt xấu hổ này, không bằng trở về linh cảnh đi, sau đó cố ý không cứu mình.”
“Thật không dễ gì tìm được một lão đại mạnh bóng vía, có cuộc sống yên bình thoải mái, Nguyên Thủy Thiên Tôn tên chó này, luôn tìm việc cho mình.”
Nhóc mập vừa tăng tốc, vừa chú ý tình hình giao thông, sốt ruột không chờ được muốn chạy về khách sạn Vô Ngân.
Trong khách sạn có Vô Ngân đại sư tọa trấn.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện xe cộ trên đường, không biết từ khi nào đều biến mất, rõ ràng còn một cái đèn giao thông, trên đường còn rộn ràng nhốn nháo.
Đầu đường phía trước xuất hiện một bóng dáng quần áo tả tơi, sắc mặt tái nhợt phù thũng, đôi mắt hỗn loạn hung ác, mọc răng nanh như cương thi, âm trầm nhìn chằm chằm xe bình điện đang lao vun vút.
Âm thi?
Nhóc mập chợt phanh lại, má phanh cùng lốp xe ma sát phát ra tiếng chói tai.
Cùng lúc đó, cửa hàng bên đường xuất hiện từng âm thi, trên cửa sổ nhà lầu chiếu ra từng khuôn mặt người, trên cao nhìn xuống theo dõi hắn.
Cả thế giới đều là âm vật.
Sắc mặt nhóc mập đột nhiên trắng bệch.
Hắn đã tiến vào thế giới không chân thực, tiến vào thế giới tất cả đều là âm vật.
Nỗi sợ cuồn cuộn ở trong lòng hắn, hắn thầm nhủ, mình chỉ là một Thánh Giả cấp 4, tài gì đức gì khiến đại lão sử dụng loại thủ đoạn này?