“Ám Dạ Mân Côi ra tay rồi, lão đại chuyến này không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể giết chết Thuần Dương chưởng giáo. Không đúng, liên quan đến Ám Dạ Mân Côi, ngắm sao cùng quẻ thuật đều không tạo ra tác dụng, may mắn Nguyên Soái rác rưởi ở Tùng Hải.”
Thân là một kỳ thủ ưu tú, cần cân nhắc các biến hóa của ván cờ, khống chế phiêu lưu.
Hắn cũng phải cân nhắc nếu đám người Phó Thanh Dương bị Ám Dạ Mân Côi đoàn diệt thì làm thế nào.
Tuy Phó Thanh Dương, Hồng Anh, Cao Phong ba vị Chúa Tể, bao gồm trưởng lão nam phái, đều là Chúa Tể tập hợp trí tuệ, lịch duyệt, giả dối, khẳng định rất ổn.
Nhưng bí ẩn phù hộ của Ám Dạ Mân Côi, khiến bọn họ không thể dựa vào ngắm sao, quẻ thuật để gần lành tránh dữ, lại càng không thể ngờ được Bạch Hổ Nguyên Soái làm Định Hải Thần Châm, sẽ bị gián điệp Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thiên Vương Sợ Hãi dẫn đi.
Bởi vậy cũng không tính là mười phần nắm chắc chín, sẽ có khả năng lật thuyền trong mương.
Cho nên, ở trong bàn bạc của Trương Nguyên Thanh cùng Thiên Vương Sợ Hãi, nhiều nhất bám trụ Nữ Nguyên Soái hai giờ, như vậy, cho dù đám người Phó Thanh Dương gặp nguy hiểm, Nữ Nguyên Soái cũng có thể kịp thời trợ giúp.
“Nếu mục tiêu của mình là cứu ra Ma Nhãn, không cần để ý tới đám người lão đại chết sống, như vậy độ khó bố cục sẽ giảm bớt rất nhiều, mà một khi mục tiêu nhiều lên, ngoài ý muốn cùng phiêu lưu sẽ nhiều lên, xác suất bố cục thất bại cũng sẽ tăng vọt.”
“Về sau lúc ngắm sao bố cục, tận khả năng đừng liên quan đến quá nhiều nhân tố, tăng lên xác xuất thành công.”
“Ừm, lúc này, Thiên Vương Sợ Hãi hẳn là đã ra tay.”
Tất cả đều ở trong khống chế.
Cứu vớt Ma Nhãn ngay tại đêm nay, vì thế, hắn cố ý xin nghỉ, dù sao Quan Nhã một nằm một quỳ, một giờ liền trôi qua.
Mà lấy tinh lực tràn đầy của Thần Dạ Du, một nằm một quỳ hiển nhiên không đủ, Quan Nhã còn phải một ngồi một nằm úp sấp, hai ba giờ chớp mắt là qua.
Thời cơ cứu vớt Ma Nhãn, sẽ bỏ lỡ ở trong từng lần vào ải.
Trong lòng nghĩ, Trương Nguyên Thanh phân ra một nửa ý niệm, tiến vào dấu ấn thuộc về âm thi “Bách Nhân Trảm” trong thức hải.
Thành phố Nhục Tống ngoài một trăm km.
Tầng cao nhất trung tâm thương mại trung tâm thành phố, Bách Nhân Trảm tháo kính râm, hung ác điên cuồng hỗn loạn trong mắt chuyển thành tỉnh táo lý trí.
Mộc Yêu cấp Chúa Tể độn thuật bình thường, tốc độ cũng rất bình thường, lấy tốc độ của Cẩu trưởng lão, ít nhất hai mươi phút mới có thể đến.
Hai mươi phút mình cũng còn chưa thể cứu ra Ma Nhãn, cho nên cần từng bước một dụ dỗ, không thể trực tiếp ở nơi này gặp hắn... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ, cúi đầu nhìn về phía Nhẫn Dịch Dung.
Hắn tính dùng âm thi đóng giả phụ thân.
Nâng tay, lòng bàn tay bao trùm khuôn mặt.
Ánh sáng nhu hòa như sóng nước lóe lên, gương mặt hắn nhanh chóng vặn vẹo, củng cố, biến thành một người đàn ông nho nhã ôn hòa, khoảng 32-33 tuổi.
Sau đó, Trương Nguyên Thanh móc di động ra, nhập vào số điện thoại di động của Cẩu trưởng lão.
---
Vườn bách thú, trong góc xanh um rậm rạp, căn nhà trệt yên tĩnh nào đó.
Ánh đèn sáng như tuyết, trong phòng rộng rãi đơn sơ, trước bàn bên cửa sổ, Nữ Nguyên Soái tóc trắng toát lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, đôi chân dài mặc quần bò màu đen tùy ý gác lên mép bàn.
Cô chẳng những có mái tóc trắng xõa tung, ngay cả lông mi cũng là màu trắng.
Dưới lông mi mày cong cong, giống như hai cái chổi nhỏ màu trắng, là một đôi mắt màu xanh lục nhạt, không phải tròng trắng con ngươi xanh lục, càng giống đã xuất hiện dị hóa hơn.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời, tựa như đá quý đẹp nhất thế gian, khóe mắt hơi nhếch lên, tỏ ra thần khí lẫm liệt.
Dung mạo cùng mắt của cô xuất sắc giống nhau, môi mỏng mũi cao, chân mày vừa dài vừa thẳng, khí chất không uyển chuyển hàm xúc không quyến rũ không phiêu dật, mà là một loại uy nghiêm làm người ta nín thở.
Chẳng qua cô ngậm kẹo viên chocolate, má hơi phình lên, cùng với trong tay đang cầm truyện tranh “Chú mèo Poko”, khiến uy nghiêm của cô trộn lẫn không ít thành phần không chân thực.
Mà trên bàn chồng chất truyện tranh, tiểu thuyết ngôn tình, trà sữa giá rẻ các thứ, khiến uy nghiêm minh chủ của cô mất hết.
Nữ Nguyên Soái vừa ngậm kẹo viên chocolate trong miệng, vừa bừng bừng hứng thú xem truyện tranh, đôi bốt gác lên mép bàn, nhẹ nhàng lắc lư.
Nữ Nguyên Soái đến Tùng Hải đã một đoạn thời gian, tuyên bố với bên ngoài là bế quan lĩnh ngộ kiếm đạo, sau đó chưa từng rời khỏi căn nhà trệt nhỏ nữa.
Mỗi ngày xem tiểu thuyết, xem truyện tranh, uống trà sữa, ăn đồ ngọt.
Cô rất trạch (ru rú trong nhà), dù sao ru rú trong phó bản cùng ru rú vườn bách thú, bản chất là giống nhau.
Em trai không có tư chất từng đến thăm cô vài lần, dài dòng khuyên bảo: Kiếm khí của cô quá mức cường thịnh, phải học được thu liễm mũi nhọn, mới có thể nâng cao một bước.