Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1712 - Chương 1712. Cố Nhân Gọi Tới (3)

Chương 1712. Cố nhân gọi tới (3)
Chương 1712. Cố nhân gọi tới (3)

Nhưng Phó Thanh Huyên cảm thấy, kiếm đạo nên thuận theo tự nhiên, cô vì tấn thăng Bán Thần, đã từng cố gắng một lần.

Không muốn cố gắng nữa.

Nếu thuận theo tự nhiên, qua vài năm, cô tự nhiên mà vậy có thể lĩnh ngộ thu liễm mũi nhọn như thế nào.

Vì thế mỗi lần Phó Thanh Dương dài dòng, cô sẽ dùng kẹo chocolate bịt miệng của hắn.

Sau vài lần, Phó Thanh Dương quả nhiên không tới nữa.

Đại khái lại đang lén lút mắng cô rác rưởi, Phó Thanh Huyên trước kia không ngờ, thằng nhóc kia lại dám lẩm bẩm cô như thế, hơn nữa còn ở trước mặt thuộc hạ nói cô.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến.

Phó Thanh Huyên vội vàng mở ra ô vật phẩm, lấy ra một cái bát ngọc, mang đồ ăn vặt, đồ uống, truyện tranh trên bàn hết thảy thu vào trong đó.

Sau khi làm xong tất cả cái này, tiếng đập cửa vừa lúc vang lên.

“Vào đi!”

Trưởng lão “Hoàng Sa Bách Chiến” ở cửa, cảm ứng được cấm chế bao phủ ở ngoài phòng giải trừ, vội vàng vặn tay nắm cửa.

Đẩy ra cửa phòng, vị trưởng lão thái dương hoa râm này thấy bóng lưng cao gầy đứng ở bên cửa sổ, chắp tay sau lưng, im lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Bóng lưng của cô cho người ta một loại uy nghiêm như hít thở không thông.

Hoàng Sa Bách Chiến không tự giác cúi đầu, nói:

“Nguyên Soái, đã xảy ra chuyện.”

Phó Thanh Huyên chưa xoay người, trong miệng ngậm kẹo chocolate, phát ra một tiếng giọng mũi uy nghiêm:

“Ừm ~”

Hoàng Sa Bách Chiến báo cáo:

“Thiên Vương Sợ Hãi tập kích ngục giam số 3 thành phố Bình Xuyên, thả ra toàn bộ tội phạm bên trong, công bố muốn trả tự do cho bọn họ. Linh cảnh hành giả phân bộ địa phương chạy tới ngục giam xem xét tình huống, đã gặp phải Thiên Vương Sợ Hãi lưu lại ở trong ngục giam, không đi ra nữa.

Nguyên Soái, đồng nghiệp phân bộ Bình Xuyên sống chết chưa biết, tội phạm chạy trốn ra ngoài, Thiên Vương Sợ Hãi nếu là tiếp tục tập kích nhà tù khác, cục diện nhất định loạn hết cả lên. Hơn nữa đồng nghiệp phân bộ Bình Xuyên bây giờ lòng người hoảng sợ.

Bốn vị minh chủ đều ở kinh thành, chỉ có thể mời ngài ra tay.”

Làm trưởng lão Bạch Hổ Binh Chúng, làm một Yển Sư, cho dù liên quan đến cường giả cấp Bán Thần, hắn vẫn biểu hiện tương đối trầm ổn trấn định.

“Trả tội phạm tự do? Sợ Hãi đã bệnh đến loại trình độ này sao?” Giọng Nữ Nguyên Soái cao ngạo lạnh lùng uy nghiêm, “Nhưng mà không sao cả, tôi sẽ ra tay, ông chỉ cần nói cho tôi biết thành phố Bình Xuyên ở đâu?”

“Cách Tùng Hải ba trăm km, hướng Tây Bắc.” Trưởng lão Hoàng Sa Bách Chiến tựa như rất rõ tình huống của Nguyên Soái, “Tôi đã gửi định vị vào điện thoại di động của ngài.”

Nguyên Soái gật gật đầu, “Nói cho ‘Ông Lão Cùng Chú Chó’, tôi ra ngoài chốc lát, khi tôi không có mặt, nhớ chuyển dời Ma Nhãn đến khu vực chỗ sâu trong vườn bách thú.”

Dứt lời, cửa sổ thủy tinh “choang” vỡ tung, tiếp theo là tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Hoàng Sa Bách Chiến nâng mắt nhìn, một đạo kiếm quang sáng như tuyết lao vút lên trời, tốc độ có thể so với vẫn thạch, chợt lóe rồi biến mất.

Nguyên Soái đi rồi.

“Đã xảy ra cái gì?”

Giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến.

Hoàng Sa Bách Chiến quay người, thấy một con Teddy lông xoăn ngồi ở cửa, con mắt như cúc áo xoăn đang chăm chú nhìn hắn.

“Thiên Vương Sợ Hãi gây chuyện ở thành phố Bình Xuyên, phân bộ Bình Xuyên hướng ngành tuần tra xin giúp đỡ, không liên hệ được Phó Thanh Dương, liền chuyển tới chõ tôi.” Hoàng Sa Bách Chiến nói.

“Thiên Vương Sợ Hãi?” Cẩu trưởng lão cất bước tiến vào phòng, “Kẻ này gần đây có chút sinh động nha, hy vọng lần này Nguyên Soái có thể cho chút giáo huấn. Kiếm khí của Nguyên Soái, cũng không phải là dễ dàng nhổ đi như vậy.”

Hắn bỗng nhiên khụt khịt mũi, “Mùi gì vậy?”

“Mùi gì?” Hoàng Sa Bách Chiến ngửi ngửi, không có mùi gì cả.

Cẩu trưởng lão vừa khụt khịt cái mũi, vừa vòng quanh phòng đi một vòng:

“Có mùi ngọt ngây ngấy, như là... Chocolate?”

Hoàng Sa Bách Chiến dùng một loại ánh mắt “Ông điên rồi à” nhìn hắn, “Phòng của Nguyên Soái sao có thể có mùi chocolate.”

“Có lẽ là tôi ngửi lầm rồi?” Bản thân Cẩu trưởng lão cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, hắn không rối rắm đề tài này, trầm giọng nói:

“Thiên Vương Sợ Hãi vì sao sẽ ở lúc này gây chuyện, tôi có chút lo lắng.”

Hoàng Sa Bách Chiến trầm ngâm nói:

“Ông lo lắng Phó Thanh Dương bên kia?”

Cẩu trưởng lão gật đầu: “Nguyên Soái nếu bị Sợ Hãi cuốn lấy, như vậy thành phố Kim Sơn bên kia nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy tất nhiên không chạy về được.”

“Yên tâm đi, nhiều Chúa Tể như vậy, chỉ cần không gặp phải Bán Thần, vấn đề không lớn.” Hoàng Sa Bách Chiến cười nói: “Mặc dù gặp được Bán Thần, Cao Phong trưởng lão còn có một món đạo cụ loại quy tắc, đó là bảo bối ngay cả kiếm khí của Nguyên Soái cũng có thể ngăn trở.”

Cẩu trưởng lão lúc này mới hơi giãn mặt chó ra.

“Đúng rồi, Nguyên Soái bảo tôi báo cho ông, lúc cô ấy không có mặt, chuyển dời Ma Nhãn đến khu vực tầng trong vườn bách thú.” Hoàng Sa Bách Chiến không ở lâu, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, rời khỏi vườn bách thú.

Hết chương 1712.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment