“Ông...” Vẻ mặt Cẩu trưởng lão hoàn toàn thay đổi, vừa kinh vừa nghi. Hắn nhìn chằm chằm Trương Tử Chân trong màn hình, cứng rắn kiềm chế cảm xúc vội vàng, thử nói:
“Ông nói ông luôn trốn ở nước ngoài, vậy ông vì sao đột nhiên trở về cố thổ?”
Trương Nguyên Thanh đối đáp trôi chảy, cười ôn hòa nói:
“Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh sắp ứng nghiệm, toàn bộ thế giới sẽ nghênh đón đại biến cục, tôi vẫn luôn chờ đợi thời cơ này, cho nên liền đến.
Ông bạn già, tôi ở cao ốc Bạch Ngân chờ ông, có chuyện bí mật thương lượng.”
Nói xong, mặc kệ phản ứng của Cẩu trưởng lão, kết thúc cuộc gọi.
Cẩu trưởng lão chưa chắc đã tin tưởng đầu này điện thoại Trương Tử Chân là người thật, nhưng hắn nhất định sẽ đến thành phố Nhục Tống.
Chỉ vì một đáp án.
Bạn cũ đã mất ly kỳ sống lại, không có gì so với cái này càng có thể câu dẫn ham muốn điều tra hơn, tựa như lúc trước hắn biết được anh Binh mất tích, lo lắng đến mức hận không thể tự mình tới tỉnh Giang Nam tìm kiếm.
Sân thượng cao ốc Bạch Ngân, gió đêm gào thét, Trương Nguyên Thanh nhanh chóng tắt máy, rút sim điện thoại, lại từ trong túi lấy ra tờ giấy trước đó chuẩn bị sẵn, dùng một khối xi măng đè kỹ.
Làm xong tất cả cái này, hắn đi đến bên mép sân thượng nhìn về phía xa.
Đèn đường tựa như chuỗi những viên ngọc trai phát sáng, ánh đèn trong cửa sổ nhà dân cao ốc, thì như ngôi sao rải rác ở trong trời đêm.
“Sớm biết đã đeo Bao Tay Tật Phong Giả...” Trương Nguyên Thanh nói thầm, nâng tay đè khuôn mặt, theo hào quang nhộn nhạo như sóng nước, hắn dịch dung thành một người qua đường tướng mạo thường thường, đẩy ra cửa sân thượng, biến mất ở trong lối đi âm u.
Gió đêm ập tới, tờ giấy run run, bên trên viết ngoáy:
“Tôi bị người ta theo dõi rồi, mời đến bách thảo viên đến phòng sách thứ ba gặp.”
---
Vườn bách thú.
Trương Tử Chân, Linh Thác, lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh... Cẩu trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, hồi lâu không có phản ứng.
Đại khái ba phút sau, hắn nhảy xuống bàn, tới ngoài phòng, dọc theo con đường rộng rãi của vườn bách thú tiến lên, sau khi rẽ mấy lần, đến chuồng sư tử.
Cẩu trưởng lão tiến vào phòng nhỏ giam giữ Ma Nhãn, nói với cây long não rủ xuống những sợi dây leo tráng kiện:
“Đi khu vực trung tâm!”
Dây leo như bức rèm che nhẹ nhàng lay động, giống như đang đáp lại.
“Rễ cây từ trong bùn đất rút ra sẽ chết? Sẽ không chết, đừng nghĩ mình yếu ớt như vậy, mày chính là lười mà thôi.” Cẩu trưởng lão nhìn chằm chằm cây long não, không vui nói:
“Mày nếu là không đồng ý, tao liền mang việc Ma Nhãn phong ấn giao cho cây đa già cách vách mày, nó nhớ thương bạn già của mày rất lâu rồi.”
“Phành phành phành!”
Mặt đất xi măng vỡ ra, cây long não lưu loát mang rễ của mình từ trong lòng đất rút ra, gốc rễ rắc rối đan xen kéo ra bùn đất, hầu như dính đầy toàn bộ phòng.
Đồng thời, dây leo rủ xuống giơ lên, xé rách nóc nhà, trần nhà đổ bê-tông “Rầm rầm” rơi xuống.
Cây long não tráng kiện nhưng không tính là quá cao này cất bước chân nặng nề, đi về phía khu vực trung tâm vườn bách thú, nhìn qua có chút sốt ruột không chờ được.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ma Nhãn trong thân cây xoay đầu lại, nhìn về phía Teddy lông xoăn ngồi xổm ở trong phế tích.
Sắc mặt hắn đã càng thêm uể oải.
Cẩu trưởng lão vẫn chưa để ý tới, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời thâm trầm, thấp giọng nói:
“Ta cần ra ngoài một chuyến, trong lúc đó, bất cứ ai xâm nhập vườn bách thú, đều là kẻ địch.”
Bóng đêm nặng nề, trừ cây long não bước đi bằng gốc rễ phát ra động tĩnh, không có bất cứ thanh âm nào nữa.
Cẩu trưởng lão lại lặp lại một câu.
Trong hư không rốt cuộc truyền đến đáp lại không kiên nhẫn, “Biết rồi.”
Cẩu trưởng lão sớm đã quen vườn bách thú lạnh nhạt, tựa như vợ của người thành thật còn nhớ thương bạn trai cũ đã chết nhiều năm, người thành thật trừ bất đắc dĩ, cũng không có cách nào.
Hắn hóa thành một đạo hào quang xanh lục, nhảy ở giữa những cái cây, rất nhanh đã rời khỏi vườn bách thú.
Đạo hào quang xanh lục này lấy thực vật xanh hóa bên đường làm ván cầu, lóe lên vài cái, liền lao ra vài trăm mét, nhanh chóng đi xa.
Ngoài vườn bách thú, dưới ánh đèn vàng úa.
Trương Nguyên Thanh đeo mặt nạ màu bạc rời khỏi Dạ Du, hiện ra thân hình, lấy ra điện thoại di động, gọi vào một số:
“Cẩu trưởng lão đi rồi.”
Tắt máy xong, vài phút sau, một dải lụa đỏ do chỉ đỏ bện thành uốn lượn lướt qua bầu trời đêm, đáp xuống bên cạnh hắn.
Chỉ đỏ nổ tung “Ầm”, hóa thành một vị giai nhân váy đỏ như lửa.
“Quy tắc của vườn bách thú chị biết chứ?” Trương Nguyên Thanh nhìn Chỉ Sát cung chủ, “Ma Nhãn bị giam giữ ở chuồng sư tử, nơi đó có một con sư tử màu trắng, chỉ có buổi tối mới sẽ xuất hiện, nó là cảnh vệ trông coi Ma Nhãn. Cung chủ, chị tới đối phó.”
Chỉ Sát cung chủ khẽ gật đầu, cười mỉm nói:
“Cậu thật sự muốn thả ra Ma Nhãn? Việc này nếu bại lộ, Ngũ Hành minh sẽ không có chỗ dung thân cho cậu.”