“Tôi từng xem tinh tượng, không cứu Ma Nhãn, tôi nhất định có đại kiếp nạn. Mà cứu ra Ma Nhãn, tương lai sẽ có phúc báo.” Trương Nguyên Thanh nhân cơ hội bán thảm với thế gia tỷ tỷ (chị gái mối quan hệ kết giao thế hệ trước), nói:
“Chị biết tôi nhân quả quấn thân, nói không chừng khi nào sẽ gặp được bậc cửa không bước qua được, cho nên mỗi một cái phúc báo đều phải gắt gao bắt lấy.”
Ừm, không tính phúc báo 996 (làm việc 9h sáng - 9h tối, 6 ngày mỗi tuần).
“Đây là vận mệnh của cậu.” Chỉ Sát cung chủ thản nhiên nói: “Thời gian của chúng ta không nhiều, vào đi.”
Váy đỏ căng lên, một lần nữa hóa thành một dải lụa đỏ, theo gió uốn lượn, chui vào vườn bách thú nơi xa.
“Tách!”
Trương Nguyên Thanh búng vang ngón tay một cái, tán loạn thành ánh sao như mộng ảo.
Vườn bách thú nằm ở vùng ngoại thành, xung quanh không có nhà cao tầng, tiểu khu cư dân gần nhất cũng ở ngoài 3km, vừa đến buổi tối liền hoang tàn vắng vẻ.
“Bịch.”
Sau khi tiến vào vườn bách thú, Chỉ Sát cung chủ nhanh nhẹn hạ xuống.
Thực vật trong vườn tươi tốt, trục đường chính cùng đường mòn đan xen ngang dọc như mạng nhện, ánh sáng đèn đường rất mỏng manh, như bị bịt kín một tầng lụa đen.
“Vườn này lúc ban ngày du khách rất nhiều, là công viên hot trên mạng của Tùng Hải, nhưng đến ban đêm, toàn bộ nhân viên công tác đều sẽ rời khỏi nơi này.” Trương Nguyên Thanh không phải lần đầu tiên đến đây, ngựa quen đường cũ dẫn đường.
Một trong những quy tắc: Không thể nói hai chữ “động vật”.
Cho nên Trương Nguyên Thanh cố ý tránh từ mẫn cảm.
Chỉ Sát cung chủ sóng vai đi với hắn, làn váy quét đất, nói: “Đây cũng là quy tắc, đến buổi tối, nó sẽ sống lại.”
Bà điên hiển nhiên cũng biết, dùng “nó” để đại chỉ.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, bỗng nhiên tới gần cung chủ, thấp giọng nói:
“Chị có biết hay không, vườn này là di vật của cha tôi, Cẩu trưởng lão cùng cha tôi là bạn cũ.”
Chỉ Sát cung chủ kinh ngạc nói: “Phải không?”
“Lúc tôi lần đầu tiên tới nơi này, khí linh nhận tôi thành ông ấy.” Trương Nguyên Thanh nói.
Về phần một chuyến này, hắn không sợ bị khí linh nhìn ra, bởi vì hắn điều động lực lượng mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên, che giấu khí tức linh hồn.
Chỉ Sát cung chủ nghiêng đầu suy tư một lát, khẽ lắc đầu:
“Không quá rõ, chị đối với đạo cụ của cha cậu không có ấn tượng gì, ai sẽ vô duyên vô cớ triển lãm đạo cụ cho trẻ con chứ.”
Trương Nguyên Thanh vẻ mặt tán đồng gật đầu: “Đúng vậy!”
Khi nói chuyện, hắn ở trong lòng câu thông Y Xuyên Mỹ: “Điều cô ấy nói là thật hay giả?”
Tiếng của Y Xuyên Mỹ vọng lên từ đáy lòng: “Chủ nhân, tôi không thể nhìn trộm cảm xúc biến hóa của Chúa Tể.”
Phế vật, cần ngươi làm gì!
Hai người bước nhanh tiến lên, trong lúc đó gặp một con thỏ, một nhân viên công tác mặc đồng phục màu lam.
Con thỏ nhỏ lông xù bám riết không tha theo bọn họ suốt đường, thấy hai lữ khách trước sau không quan tâm mình, bất đắc dĩ chạy vào vành đai xanh hóa.
Mà nhân viên công tác đồng phục màu lam, ở sau khi Trương Nguyên Thanh uyển chuyển từ chối trợ giúp, liền không theo nữa.
Rất nhanh, ở dưới Trương Nguyên Thanh dẫn dắt, hai người tới vườn bách thú.
Cảnh tượng trước mắt khiến Trương Nguyên Thanh chấn động, căn phòng nhỏ vốn giam giữ Ma Nhãn, nóc nhà bị xốc, trên đường nhỏ ngoài phòng rơi đầy khối bùn, cùng với dấu chân hỗn độn, nhìn không ra là động vật gì.
Quan trọng nhất là, cây long não phong ấn Ma Nhãn không thấy nữa.
“Hắn bị chuyển đi rồi.” Chỉ Sát cung chủ ngồi xổm ven đường, dùng đầu ngón tay chọc chọc khối bùn, “Rất mới mẻ, vừa bị dời đi không lâu, chúng ta dọc theo dấu chân kỳ quái tìm qua, hẳn là có thể tìm được Ma Nhãn.”
Bởi vì Nguyên Soái không ở đây, bản thân lại phải ra ngoài, cho nên Cẩu trưởng lão dời Ma Nhãn đi? Hắc, khinh thường hắn... Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, bực bội khó hiểu.
Tinh Quan lợi hại nữa, cũng không cách nào tính đến mỗi một chi tiết... Hắn yên lặng làm cái tổng kết, áp chế cảm xúc bực bội, nói:
“Chỉ có thể kiên trì đi.”
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía chuồng sư tử, chỉ thấy trên tảng đá lớn trong chuồng trống trơn, sư tử trắng trước kia mỗi lần đều có đó không thấy nữa.
Là theo Ma Nhãn cùng nhau dời đi? Trong lòng hắn nói thầm.
Dọc theo “dấu chân” hỗn loạn một đường mò mẫm, hơn mười phút sau, bọn họ dừng lại ở một chỗ lối rẽ.
Đầu đường dựng hai cái bảng hướng dẫn, chỉ sang bên trái viết “phòng nghỉ nhân viên”, chỉ sang phải viết “Cấm tiến lên” .
Phía dưới dòng chữ “cấm tiến lên”, còn có một hàng chữ nhỏ ghi chú:
“Khi ngài nhìn thấy tấm bảng hướng dẫn này, nói lên là đêm khuya, xin đừng ở đêm khuya tiến vào khu vực trung tâm của vườn bách thú. Nhìn thấy bảng hướng dẫn, xin lập tức quay về đường cũ, hoặc là tới phòng nghỉ của nhân viên, hướng nhân viên xin giúp đỡ.”
Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh có chút cứng ngắc nhìn về phía tỷ tỷ con dâu nuôi từ bé, “Quy tắc của khu vực trung tâm vườn động... là cái gì nhỉ?”