Trong lúc đó còn có bốn thanh phi kiếm tung hoành bay múa, gào thét như điện, cùng với thỉnh thoảng phát ra tiếng rít quái dị chói tai, xé rách tinh thần.
Phó Thanh Dương toàn thân áo trắng, khoác áo choàng hoa mỹ, ngạo nghễ mà đứng, vô số âm thi nối đuôi nhau lao tới, nhưng chưa thể tới gần hắn phạm vi 10 mét.
Ở ngoài 10 mét, thi thể chất đống một tầng lại một tầng, trong vòng 10 mét lại sạch sẽ.
Thân thể Hồng Anh trưởng lão nở rộ hào quang vàng óng, hai tay kết ấn, từng vầng mặt trời thu nhỏ từ trên đỉnh đầu cô dâng lên, hào quang vàng óng chiếu khắp, tà ma âm vật nhanh chóng đạt được tịnh hóa.
Chúa Tể hai bên cách không gian đấu pháp, kỹ năng hoa cả mắt ùn ùn không dứt.
Toàn bộ hành trình không có cận chiến, kỹ năng đấu nhau.
Trường hợp càng giống thần tiên đấu pháp hơn, cận chiến vật lộn tựa như thành kỹ thuật của thất phu, không lên đường mặt bàn.
Bên đường, ở cửa một tiệm trà sữa, nhóc mập ngồi khoanh chân dưới đất, vừa run sợ, vừa xem cuộc chiến.
Ở bên cạnh hắn, là Âm Cơ, Hạ Thụ, Hoa Ngữ, Cao Sơn Lưu Thủy... tổng cộng sáu Thánh Giả.
Bảy người ngồi xếp bằng, làm thành một vòng, trung ương là một pho tượng thổ địa công bằng đất to cỡ bàn tay.
“Đạo đạo đạo cụ này hữu dụng không? Có thể ngăn được công kích cấp Chúa Tể sao? Nếu chúng ta bị Chúa Tể nhằm vào làm sao bây giờ?” Nhóc mập sắc mặt trắng bệch, líu cả lưỡi.
Thánh Giả quan phương trầm mặc không nói, cùng không để ý tới kẻ nghề nghiệp tà ác này.
“Nói, tôi tiến vào thì thôi, dù sao cũng là mồi câu, mấy người vì sao cũng nghĩ không thông như vậy, chiến đấu cấp Chúa Tể là chúng ta không tiêu tiền đã có thể tham dự?”
Thấy vẫn không có ai đáp lại, Âm Cơ mềm lòng nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói:
“Yên tâm, đạo cụ này có thể ngăn được Chúa Tể công kích, ít nhất có thể ngăn ba lần, mà cái này cũng đủ các trưởng lão cứu viện, chúng tôi là tới đối phó Thuần Dương chưởng giáo, nhưng hắn tựa như không có đây.”
“Cũng có thể trốn đi rồi, tìm cơ hội ra tay đối với chúng ta.” Tiếng Hạ Thụ Chi Luyến như khối băng va chạm.
Đừng kẻ địch chưa dẫn ra, chúng ta bị Chúa Tể xử lý trước... Nhóc mập thầm nhủ.
Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, có người cùng nhau run rẩy với hắn, chính hợp tâm ý hắn.
Hắn cần nhất, thiếu nhất chính là cảm giác an toàn.
Cho nên mới cần lão đại.
“Xem bọn họ đánh đi, tựa như trong thời gian ngắn cũng không phân ra thắng bại được.” Nhóc mập không có cảm giác an toàn tìm kiếm đề tài.
Hoa Ngữ nhíu lại lông mày tinh xảo, không kiên nhẫn nói:
“Ngươi nói lời thừa nhiều quá, nếu không phải Hư Vô giáo phái cùng quan phương ước pháp tam chương, lão nương bây giờ đã tiễn ngươi trở về linh cảnh.”
Nghề nghiệp hợp pháp đối với nghề nghiệp tà ác chưa bao giờ hòa nhã, cho dù tên mập này nhìn qua coi như ôn hòa.
“Rõ ràng là lo lắng chọc giận trưởng lão nam phái, cho nên không dám giết tôi.” Nhóc mập sửa đúng nói.
“...”
Lúc này, Âm Cơ nhíu nhíu mày, nói: “Mấy người cẩn thận quan sát một phen, trưởng lão nam phái bao lâu chưa thi triển tinh thần đả kích rồi?”
“Hai phút rồi...” Khuôn mặt mũm mĩm của nhóc mập chợt ngưng trọng: “Có hai phút rồi, trước đó cách mỗi mười giây sẽ phát động một lần tinh thần đả kích.”
Trong lòng đám người Hạ Thụ Chi Luyến rùng mình.
Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí còn sống, khả năng trưởng lão nam phái phản bội không lớn, chân tướng duy nhất là, hai vị trưởng lão nam phái đã bị tập kích.
Trước mắt, Ám Dạ Mân Côi xuất động hai vị trưởng lão, đại hộ pháp thao túng đại quân âm vật, cùng với Xuân Thần (tên nghề nghiệp Mộc Yêu cấp Chúa Tể).
Bằng vào hai vị Chúa Tể, sao có khả năng là đối thủ của quan phương cùng nam phái.
Ám Dạ Mân Côi nếu muốn lấy đen ăn đen, khẳng định đã triệu tập đủ nhân thủ, cho nên, trưởng lão nam phái rất có thể bị Chúa Tể quân địch ẩn núp trong bóng tối dây dưa rồi.
Lấy đặc tính qua lại vô tung của tâm ma, nếu không thể ngay lập tức thoát khỏi kẻ địch, nói rõ đối phương cực kỳ khó chơi.
Giằng co lâu như vậy, Ám Dạ Mân Côi bắt đầu phản kích.
Ý nghĩ này mới vừa hiện lên trong lòng các Thánh Giả, liền thấy Phó Thanh Dương bỗng nhiên giơ ngang Ngọc Long Kiếm trong tay, làm ra tư thế đón đỡ.
“Phành!”
Tiếng vang sắc bén chói tai, tia lửa văng khắp nơi.
Phó Thanh Dương chợt trượt lui, giày da thủ công đắt đỏ “Rẹt” một tiếng nứt toác, âu phục trắng mới tinh ở trong khí kình xé ra từng vết nứt.
Một bóng người khôi ngô cao lớn hiển hóa ở vị trí Phó Thanh Dương vừa rồi đứng thẳng.
Người này cao 1m9, tám cánh tay, cả người giăng kín phù văn vặn vẹo quái dị, cơ bắp như sắt thép đúc, không có một chút mỡ thừa, vận động viên thể hình thành công nhất trên đời ở trước mặt hắn cũng phải tự biết xấu hổ.
Tám cánh tay phân biệt nắm đao thương song kiếm kích vòng côn thừng!
Hắn có cái đầu trọc bóng loáng, ngũ quan thô ráp cương nghị, vành tai, cánh mũi, môi đeo vòng bạc.
Ngân Nguyệt Thiên Vương! !