Không chỉ các Thánh Giả, Hồng Anh cùng Cao Phong hai vị trưởng lão cũng hơi biến sắc.
Ngân Nguyệt Thiên Vương tuy là mới vào giai đoạn Chúa Tể, nhưng hắn là quái thai từng được Tu La chúc phúc, sớm từ lúc Thánh Giả đỉnh phong, đã có thể qua một hai chiêu với Chúa Tể, hơn nữa là nghề nghiệp đỉnh phong.
Nhân vật như vậy không thể coi như Chúa Tể giai đoạn sơ kỳ để đối đãi.
Ai cũng không biết, hắn bây giờ cường đại bao nhiêu.
Sau khi đánh lui Phó Thanh Dương, thân là nghề nghiệp cận chiến, Ngân Nguyệt Thiên Vương lập tức áp sát đánh nhanh, tám món vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh tới, mau như sấm sét, nhanh như tàn ảnh.
Phó Thanh Dương cho dù có thuật quan sát, nhưng chung quy chỉ có một thanh kiếm, rất nhanh trên người đã bị thương, xuất hiện từng vết thương máu thịt mơ hồ.
Hắn vẻ mặt lạnh lùng, vừa vung kiếm đón đỡ, vừa không nhanh không chậm lui về phía sau, đồng thời triệu hồi ra bốn thanh phi kiếm, từ phía sau, bên cạnh công kích Ngân Nguyệt Thiên Vương.
Trong lúc nhất thời, phi kiếm di chuyển vòng quanh tráng hán tám cánh tay, mỗi lần thử tập kích, đều bị dễ dàng gạt bay, bắn ra tia lửa.
Ngân Nguyệt Thiên Vương vừa đánh nhanh, vừa điên cuồng cười nói:
“Ồ, Phó Thanh Dương, ngươi sao yếu đi rồi. Ồ, ta quên mất, Yển Sư đối với cận chiến không tăng thêm nhiều. Kỹ Gần Như Đạo của ngươi đâu, mau dùng ra, xem ta chống đỡ được hay không?”
Vẻ mặt hắn bởi vì hiếu chiến cùng hưng phấn mà vặn vẹo, điên cuồng cười không ngừng.
Phẫn nộ thật ra cũng không phải thuộc tính tinh thần của Ngân Nguyệt Thiên Vương, hiếu chiến mới đúng.
Hồng Anh trưởng lão cùng Cao Phong trưởng lão lúc này ra tay, viện trợ Phó Thanh Dương.
Thám Báo ở giai đoạn Thánh Giả, là nghề nghiệp cận chiến đỉnh cao nhất, nhưng đến giai đoạn Chúa Tể, liền hướng về phương hướng “thống soái lĩnh quân” phát triển.
Mà Yêu Mê Hoặc giai đoạn Chúa Tể, gọi là Viễn Cổ Chiến Thần, tiếp tục thâm canh năng lực chiến đấu.
Luận đơn đấu mà nói, Yển Sư không có khả năng là đối thủ của Viễn Cổ Chiến Thần.
Mặt khác, Kỹ Gần Như Đạo của Phó Thanh Dương tuy là quy tắc, nhưng quy tắc là “tất trúng”, mà không phải tất sát.
Đến giai đoạn Chúa Tể, rất khó giống lúc Thánh Giả một chiêu quyết định, không thể cản trở.
Một bên khác, đại hộ pháp quấn áo bào đen, cầm trong tay kiếm than xuôi gió bay tới, phía sau là sóng gió âm khí như sóng thần.
Hắn nên ra tay rồi.
“Không cần hỗ trợ!”
Thanh âm lạnh nhạt của Phó Thanh Dương, ngăn lại hai vị trưởng lão chuẩn bị chi viện.
Tuy hắn liên tiếp bại lui, tuy năng lực cận chiến hắn lấy làm kiêu ngạo bị Viễn Cổ Chiến Thần gắt gao áp chế, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh như cũ.
Người đàn ông này tựa như vĩnh viễn không có cảm xúc lên xuống kịch liệt, trừ lúc giận dữ mắng Nguyên Thủy Thiên Tôn vào phòng phải gõ cửa.
Một khắc nào đó, Phó Thanh Dương chém thẳng một chiêu đánh lui Ngân Nguyệt Thiên Vương.
Bịch bịch bịch! Tráng hán tám cánh tay lảo đảo lui về phía sau, đôi tay kia đón đỡ đòn chém nứt toác hổ khẩu.
Hắn ngẩn người.
Phó Thanh Dương nhìn như một kiếm tùy tay, nhưng lại ẩn chứa lực lượng khiến hắn cũng không thể ngăn cản.
“Xẹt!”
Sau khi đánh lui Ngân Nguyệt Thiên Vương, Phó Thanh Dương cắm Ngọc Long Kiếm xuống mặt đất, dựng ở trước người.
Tiếp theo, hắn nâng tay hướng trong hư không chộp một cái, chỉ nghe tiếng vang lớn “RẦM”, một cái hộp đồng xanh cao bằng nửa người nặng trịch rơi xuống.
Nắp hộp đồng xanh có khắc bạch hổ thần uy lẫm liệt, bốn mặt hộp điêu khắc Chu Yếm, Nhai Tí các loại hung thú.
Phó Thanh Dương một cước đá văng nắp hộp, “Keng” một tiếng, nắp hộp mở ra, từng bóng đen từ trong hộp đồng xanh nhảy ra, chúng nó do đồng xanh đúc, cao 1m6, cầm trong tay kiếm đồng xanh thời đại Chiến Quốc, ngũ quan hung ác lại thống nhất, ước chừng trăm con.
Phó Thanh Dương vươn hai tay, lòng bàn tay hướng xuống, mười ngón tay linh hoạt run rẩy, tựa như bậc thầy múa rối tài nghệ thành thạo.
Trăm tượng binh sĩ đồng xanh đồng loạt quay đầu, ánh mắt hung ác trống rỗng, lành lạnh nhìn chằm chằm Ngân Nguyệt Thiên Vương.
“Hộp Thu Nạp Binh Ngẫu?” Ngân Nguyệt Thiên Vương nhếch miệng nở nụ cười, cơ bắp hai bên vai nhô lên, vỡ ra, chui ra hai cái đầu máu tươi đầm đìa.
Hai cái đầu giống Ngân Nguyệt Thiên Vương như đúc oai phong ngông cuồng nói: “Lại có thể nào làm khó dễ được ta!”
Viễn Cổ Chiến Thần ba đầu tám tay, không sợ nhất chính là quần chiến.
Kết cục cuối cùng của những tượng binh sĩ đồng xanh này, tất nhiên là bị hắn băm nát từng cái.
“Ngươi không phải muốn thể nghiệm một phen đòn chém của ta sao?”
Phó Thanh Dương mở miệng, áo choàng phía sau vang lên “Soạt” một tiếng, phần phật phất phới. Hắn đã mở ra công năng tăng phúc của Áo Choàng Kiếm Sư Cung Đình.
Trăm bức tượng binh sĩ đồng xanh, như bị rót vào sức mạnh to lớn khó có thể tưởng tượng, chúng nó chậm rãi giơ lên kiếm đồng xanh.
Trong nháy mắt này, cảm giác nguy cơ thật lớn từ bốn phương tám hướng ập tới, đè sập Ngân Nguyệt Thiên Vương.