“Nho nhỏ? Cô một tiểu âm thi vừa lên tới cấp 6, lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng lão mõ là đồ đệ của cô đó.”
“Cậu lại gọi sư tôn lão mõ rồi, tôi phải ghi một nét ở trong nhật ký, tôi học được viết nhật ký rồi.” Ngân Dao quận chúa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ghé cái loa nhỏ đến trước mặt hắn:
“Cậu quên gương quỷ là ai chế tác? Tôi ngày xưa bỏ qua vinh hoa phú quý cùng thân phận, du lịch giang hồ, sớm đã ý niệm thông đạt, chặt đứt chấp niệm.”
Ý niệm thông đạt cái rắm... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, tôi nhìn thân thể của cô một lần cô liền tức giận muốn chết, lần trước tôi ở địa cung học viện Tần Phong bóp vếu cô, côn còn cho tôi một cái gõ đau đấy!
Hắn tiếp theo nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ, vị này đã gặp họa diệt môn, theo lý thuyết nên tâm ma quấn thân.
Chỉ Sát cung chủ cười khẽ nói: “Chị có thể thôi miên mình quên thù hận.”
Chỉ mình gà mờ nhất? ! Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
---
Thành phố Nhục Tống, cao ốc Bạch Ngân.
Trong bóng đêm, một đạo hào quang xanh lục nhanh chóng lướt đến, đáp xuống sân thượng của cao ốc, hóa thành một con chó Teddy nhỏ nhắn xinh xắn.
Cẩu trưởng lão ánh mắt thâm thúy nhìn quanh sân thượng, cuối cùng dừng ở trên tờ giấy bị tảng đá đè.
Một góc tờ giấy bay lên ở trong gió.
Cẩu trưởng lão khẽ nâng móng vuốt, hòn đá tự động lăn ra, tờ giấy tự bay lên, đưa đến trước mặt hắn.
Chăm chú nhìn lại, trên giấy viết:
“Tôi bị người ta theo dõi, mời đến ‘Bách thảo viên đến phòng sách Tam Vị*’ gặp chút.”
* tên 1 tác phẩm của nhà văn Lỗ Tấn
Trúng kế rồi? !
Trong lòng Cẩu trưởng lão rùng mình, lập tức ý thức được mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn.
Nhưng một giây sau, thể chữ trên giấy hấp dẫn hắn chú ý.
Hắn giống như xem kỹ mấy lần, ở trong trí nhớ xa xưa mơ hồ tìm được mẫu để đối chiếu, lẩm bẩm: “Là chữ viết của Tử Chân.”
Trầm ngâm một lát, Cẩu trưởng lão hóa thành một đạo hào quang xanh lục chạy đi, hướng tới chỗ ở cũ của bình xịt lớn nổi tiếng lịch sử bay đi.
---
Trương Nguyên Thanh nản lòng lướt qua tình huống vừa rồi, ánh mắt dọc theo bùn rơi thưa thớt, nhìn về phía con đường bên trái.
“Con đường này đi thông chuồng khỉ.” Chỉ Sát cung chủ vui vẻ nói: “Xem ra Vòng Cổ May Mắn của cậu vẫn hữu dụng.”
Chính là đàn khỉ nọ trên mạng nói, sẽ ị ngay tại chỗ sau đó ném về phía du khách? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, đồng thời quy tắc của sổ tay nhân viên lại một lần nữa hiện lên.
Mười: Khỉ trong vườn không biết nói chuyện.
Quy tắc này càng như là nhắc nhở, tựa như biển cảnh báo dựng ở bên đập chứa nước, viết: “Cấm bơi lội”, “Cấm câu cá” .
Cấm bơi lội là sợ chết đuối, cấm câu cá càng đơn giản dễ hiểu hơn.
Nhưng con khỉ này không biết nói chuyện tính là có ý tứ gì, nếu nói chuyện thì sao, sẽ xảy ra cái gì?
Hai người một thi mang theo nghi hoặc, lựa chọn tuyến đường bên trái tiếp tục tiến lên.
Chạy tốc độ cao hai phút, phía trước xuất hiện một cái vườn dùng hàng rào lưới sắt vây lại, trong vườn có ao, núi giả, thực vật xanh, ở trong đêm đen yên tĩnh không tiếng động, nửa cái bóng khỉ cũng không nhìn thấy.
“Không có khỉ, đi mau!”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh khẽ buông lỏng, thúc giục các đồng bạn đẩy nhanh bước chân.
Bọn họ chạy như điên ở trên đường xi măng không tính là rộng rãi, rất nhanh vòng qua nửa chuồng khỉ, đột nhiên, trong bóng đêm phía trước đi ra một vị nhân viên đồng phục áo lam, đội mũ lưỡi trai, vành nón thật dài che mất mắt cùng nửa khuôn mặt.
Hắn bước đi trong bóng đêm, giống như vong linh đêm khuya.
“Hắn không có thẻ làm việc.”
Chỉ Sát cung chủ dẫn đầu chợt dừng bước, hạ giọng.
Không có thẻ làm việc... Trương Nguyên Thanh nháy mắt nhớ lại điều thứ mười một của sổ tay nhân viên:
Nếu thẻ làm việc của hắn không còn, xin lập tức chạy.
“Mau, nấp đi!”
Chỉ Sát cung chủ nhanh chóng nhìn quanh, dẫn đầu chui vào trong lùm cây ven đường.
Sau một chuỗi “sột soạt sột soạt”, hai người hai thi nấp xong, xuyên thấu qua khe hở bụi cây, xem xét động tĩnh bên ngoài.
Tên nhân viên công tác đồng phục màu lam kia tựa như chưa chú ý tới bọn họ, hoặc là không nhìn bọn họ, vẫn duy trì bước chân máy móc, cứng ngắc, đi từng bước đến.
Từ bên cạnh lùm cây tiểu đội trốn đi qua, tiếp tục đi về phía bóng tối nơi xa.
Ở lúc hắn đi qua mọi người, Trương Nguyên Thanh tập trung tinh thần nhìn lại, kinh ngạc phát hiện, nhân viên công tác đồng phục màu lam này, phía sau lưng nhuộm màu đen sì loang lổ.
Đồng phục màu lam, đang hướng đồng phục màu đen chuyển hóa.
Hiện tượng này khiến hắn chấn động, áo đen là áo lam chuyển hóa mà thành?
“Cậu xem tư thái của hắn, tựa như đang mộng du.” Chỉ Sát cung chủ cũng quan sát được hiện tượng này, thấp giọng nói:
“Cho nên Vương Minh Minh cũng là như thế, cũng không biết mình xảy ra vấn đề, biến thành nhân viên đồng phục màu đen.”