“Không không không, nhân viên đồng phục màu đen không quỷ dị như vậy, chúng ta ở ngoại vi từng nhìn thấy, Vương Minh Minh hẳn là đã biến thành quái vật khác.” Trương Nguyên Thanh liên tục lắc đầu.
Chỉ Sát cung chủ nghiêng đầu nhìn qua, “Đó là ở ngoại vi, quy tắc bên ngoài chỉ hai ba điều, thoải mái đơn giản, nhân viên bên ngoài có thể giống với khu vực trung tâm sao? Vương Minh Minh kia bởi nguyên nhân nào đó chưa bị đuổi ra khỏi khu vực trung tâm, hậu quả là bạo sát đồng phục màu lam được không?”
Ngân Dao quận chúa cũng tích cực phát biểu ý kiến:
“May mà chúng ta trốn kịp thời, bằng không chúng ta cũng sẽ bị bạo sát, hoặc là bị hắn liên lụy, đưa tới đồng phục màu lam khác cùng sư tử trắng.”
Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, gật gật đầu, cùng đưa ra một cái nghi hoặc khác:
“Nhưng rất kỳ quái nha, đồng phục lam vì sao sẽ chuyển biến thành đồng phục đen? Logic tầng dưới chót là cái gì, trò chơi của khí linh? Sở thích ác ý của khí linh?”
Hắn từng tiếp xúc vài món đạo cụ loại quy tắc, quy tắc thật ra chính là một loại xưng hô khác của năng lực.
Ví dụ như đuổi giết vĩnh viễn không ngừng nghỉ, ví dụ như nghe xong tiếng khóc liền mang thai, ví dụ như ngăn cản một lần công kích bất cứ hình thức nào.
Những năng lực này được giao cho “tính cưỡng chế”, liền thành quy tắc.
Quy tắc của vườn bách thú khiến hắn cảm giác rất khó hiểu, nếu nói sương mù dày đặc cùng vườn hoa tơ hồng vàng còn có thể lý giải, vậy hiện tượng thu nạp vong linh chết ở trong vườn làm nhân viên, sau đó lại để nhân viên tuần tra, yêu nhau giết nhau, hắn không thể lý giải.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, hành động không thể trì hoãn, Trương Nguyên Thanh nhảy ra khỏi bụi cây, đang muốn cùng đồng bạn tiếp tục chạy đi, bỗng nhiên linh cảm xúc động, cảm giác mình bị nhìn chăm chú.
Hắn theo cảm giác, nghiêng đầu nhìn về phía chuồng khỉ.
Trên núi giả bên cạnh ao, không biết từ khi nào, có một con khỉ ngồi xổm.
Trước khi trốn vào bụi cây, nơi đó rõ ràng không có khỉ.
Đây là một con khỉ hình thể đặc biệt khổng lồ, ngồi xổm độ cao đã vượt qua 1m5, mõm Thiên Lôi, xương lông mày hơi nhô lên, bộ lông nâu đen, một đôi mắt trong bóng đêm lóe sáng lấp lánh, ngầm giấu màu máu.
“Đừng nhìn, chạy nhanh đi.” Cung chủ nói.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, không nhìn con khỉ ở núi giả, sải bước đi nhanh.
Con khỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ, miệng nói tiếng người:
“Cẩu trưởng lão, vườn bách thú này về sau liền giao cho anh, nó không thể thu vào ô vật phẩm, không thể mang vào linh cảnh, với tôi mà nói, nó là gánh nặng... A, mày đừng nổi nóng, tao vừa rồi nói sai, mày là đáng yêu nhất.”
“Cẩu trưởng lão, vườn bách thú không thể không có quản lý viên, bằng không mấy thứ kia trấn áp ở bên trong sẽ ra ngoài, anh là trưởng lão quan phương, thủ hộ là nghĩa vụ của anh.”
Con ngươi Trương Nguyên Thanh chợt co rút lại, rốt cuộc không bước chân nổi nữa.
Bóng đêm thê lương, ánh trăng che phủ một nửa ở trong mây mù, chỉ lộ ra một cái đường nét mơ hồ.
Chuồng khỉ tối đen yên tĩnh, treo mấy cái đèn đường như đèn bắt muỗi, phạm vi chiếu sáng không vượt qua 2 mét, chẳng những chưa mang đến ánh sáng, ngược lại tăng thêm vài phần quỷ dị âm trầm.
Nghe được con khỉ mở miệng, Trương Nguyên Thanh cũng không bước chân được nữa.
Chỉ Sát cung chủ cùng Ngân Dao quận chúa phía trước cũng dừng lại, nhìn nhìn Trương Nguyên Thanh, lại nhìn nhìn con khỉ.
Lúc này, con khỉ to lớn trên núi giả mở miệng lần nữa:
“Không thể thu vào ô vật phẩm thì không thể nhận chủ, đây là đạo cụ loại quy tắc anh chế tạo, ở cổ đại chính là bản mạng pháp khí. Nguyên chủ không chết, bản mạng pháp khí là sẽ không nhận người khác làm chủ. Trương Thiên Sư, anh đây là khó xử tôi mà.”
Con khỉ to lớn tạm dừng vài giây, lại nói:
“Tôi đã nói với nó, có chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ rời khỏi một đoạn thời gian, có thể vài ngày, có thể mấy tháng, cũng có thể vài năm, trong lúc đó sẽ do anh tới làm quản lý viên, nó đáp ứng rồi.”
“Cẩu trưởng lão, anh nếu là không muốn nhận trách nhiệm này, tôi có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng anh biết trong vườn bách thú trấn áp cái gì, giao cho người không đáng tin, tôi không yên tâm, anh cũng sẽ không yên tâm nhỉ.”
Đây là một đoạn đối thoại, đối thoại xảy ra ở hai mươi năm trước, thậm chí lâu hơn nữa, bị khỉ trong chuồng “ghi lại”.
Mà hai bên đối thoại là Trương Thiên Sư cùng Cẩu trưởng lão.
Con khỉ theo thường lệ tạm dừng vài giây, tiếp tục nói:
“Bốn người các anh lúc trước không nên xông vào di tích đó, xông vào di tích, thả ra những thứ đáng sợ kia, đã không thể đưa bọn họ vào linh cảnh, lại khó có thể hoàn toàn hủy diệt, bây giờ tạo ra đạo cụ này thu dụng chúng nó, biến thành xấu hổ như vậy.”
“Nơi đó cất giấu bí mật của linh cảnh, không thể không đi.”