Tầng ngoài chăn bông hiện ra chín đường nét hình người, ở giữa là Phó Thanh Dương, bên trái hắn là Cao Phong trưởng lão, bên phải là Hồng Anh trưởng lão.
Bên kia của Cao Phong trưởng lão là “Cao Sơn Lưu Thủy”, “Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí” ba người đàn ông, Hồng Anh trưởng lão bên này là Âm Cơ, Hạ Thụ Chi Luyến, Hoa Ngữ ba nữ Thánh Giả.
Phó Thanh Dương ngẩng đầu, chăn bông đắp ở trên đầu chiếu xuống cái bóng, ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua bảo tàng nghệ thuật búp bê, nói:
“Cao Phong trưởng lão, nửa thân dưới của anh khôi phục chưa.”
Cao Phong trưởng lão ngăm đen gầy yếu ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu:
“Còn chưa, nhưng lực lượng nguyền rủa bắt đầu suy yếu, Hồng Anh trưởng lão, ngực ngài thì sao?”
Hồng Anh trưởng lão lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.”
Tiểu đội quan phương gặp nguy cơ lớn, quỷ thành sau khi sống lại, các hành giả quan phương vốn muốn lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nhưng nghênh đón là thần quái trong cửa hàng liên tiếp sống lại, lao ra khỏi cửa hàng, vây công người sống xâm nhập trong thành, đối với tinh khí của bọn họ có đuổi cũng không đi.
Lúc nguy cơ, Phó Thanh Dương quan sát ra phương pháp hóa giải, đó chính là chủ động vào cửa hàng.
Lực lượng thần quái của quỷ thành có ý thức lãnh địa, hoặc là nói quy tắc rất mạnh, không thể vào cửa hàng của “đồng nghiệp”.
Cho nên chỉ cần một đường tiếp tục vượt ải, thì có thể tránh kết cục bị bọn quỷ trong thành cắn nuốt.
Nhưng đây là uống rượu độc giải khát, bởi vì đạo cụ cấp Bán Thần, không phải bọn họ có thể đánh vượt ải được, ba mươi mạng cũng không được.
Chẳng qua bọn họ vẫn chống đỡ cả đêm, Phó Thanh Dương khoác Áo Choàng Kiếm Sư công kích sắc bén vô cùng, Hồng Anh trưởng lão trời sinh áp chế oán linh âm thi, mà phòng ngự của Cao Phong trưởng lão là vách tường mọi người có thể dựa vào.
Nhưng ở bảo tàng nghệ thuật búp bê này, bọn họ rốt cuộc không chống đỡ được nữa.
Trong bảo tàng búp bê này không có thần quái đáng sợ, chỉ có búp bê đặt hỗn độn, nguy hiểm chính là đến từ những búp bê này, ở nháy mắt tiểu đội quan phương bước vào trong bảo tàng, bọn họ đã bị búp bê theo nhằm vào.
Sau đó nguy cơ đáng sợ buông xuống, bao gồm Hồng Anh trưởng lão ở trong, thân thể mọi người bắt đầu dị hoá, biến thành mô hình cơ thể.
Nửa thân dưới Cao Phong trưởng lão biến thành búp bê, Hồng Anh trưởng lão là ngực, Âm Cơ là mông, Hoa Ngữ là sau lưng, thân thể mỗi người đều có một chút bộ vị chuyển biến thành mô hình.
Đây là một loại nguyền rủa đáng sợ, ít nhất là nguyền rủa cấp Chúa Tể đỉnh phong.
Cấp bậc vượt qua ba vị Chúa Tể ở đây.
Thời khắc mấu chốt, Cao Phong trưởng lão lấy ra một cái chăn bông rách, hét lớn một tiếng: Mau vào trong chăn!
Mọi người lúc này mới được cứu.
Đạo cụ loại quy tắc cấp Chúa Tể nghề nghiệp Thổ Quái —— Chăn Bông Kẻ Nhát Gan!
Chăn bông có thể ngăn cản tất cả công kích trên đời, cho dù là Bán Thần, cũng không cách nào dựa vào bạo lực phá hủy nó.
Đạo cụ loại quy tắc này có ba cái trả giá:
Một là bần cùng, người nắm giữ đạo cụ từ nay về sau vô duyên với tiền tài, bất luận kẻ nào lấy bất cứ hình thức nào cho tài phú, cuối cùng đều sẽ bỏ hắn mà đi.
Hai là thời gian dài, mỗi lần sau khi mở ra chăn bông, phải đạt tới độ dài thời gian quy định, mới có thể xốc lên chăn bông.
Thời gian kéo dài là bốn giờ.
Vượt qua bốn giờ còn chưa rời khỏi chăn bông, sẽ bị vĩnh viễn phong ấn ở trong chăn bông, thẳng đến lúc chết.
Ở trong lúc đó, người tránh ở trong chăn bông không thể làm ra thao tác gì.
Ba là nhát gan, một khi tiếp nhận chăn bông che chở, liền không thể tránh khỏi nhát gan.
Hồng Anh trưởng lão nghiêng đầu, chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ như tạc tượng của Tiền công tử, nói:
“Chết cũng không thể đi ra ngoài ý tứ là, phong ấn ở trong chăn bông ít nhất chết tao nhã? Chúng ta tránh ở trong chăn bông đã ba giờ rưỡi rồi.”
Cao Phong trưởng lão thở dài nói: “Phải chết tao nhã, cũng không phải lựa chọn trở thành búp bê, cô xem những búp bê kia, tao nhã bao nhiêu.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói:
“Không, chết ở trong chăn bông càng thêm tao nhã, ba hộ pháp của Ám Dạ Mân Côi đang chờ chúng ta làm ra lựa chọn, nếu lựa chọn trở thành búp bê, chúng ta chính là đầu hươu người ta treo ở trên tường, ngà voi bày ở trên cái giá, thành vẩn phẩm sưu tầm, rất không có thể diện.”
Trong lòng các Thánh Giả sốt ruột muốn chết, vừa vội vừa sợ, thầm nhủ là lúc nào rồi, các trưởng lão vậy mà còn có tâm lý nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Cuộc đời của bọn họ đã nghênh đón đếm ngược.
Ở phương diện đối mặt sinh tử, tố chất tâm lý của Thánh Giả và Chúa Tể chênh lệch quá nhiều.
Lúc quỷ thành sống lại, các Thánh Giả không chút hoảng hốt, tự tin Nguyên Soái sẽ tới cứu người, tâm tính vững như chó già.