Lúc vượt qua nhà ma dọc phố, các Thánh Giả không chút hoảng hốt, tự tin Nguyên Soái sớm hay muộn sẽ đến cứu người.
Nhưng sau khi bọn họ tránh ở trong chăn bông ba giờ rưỡi, trong lòng bọn họ ai cũng hoảng.
Hết thời gian rồi.
Bọn họ chỉ còn nửa giờ sinh mệnh, mà lúc này, Nguyên Soái tựa như còn ở trên đường cưỡi ngựa chạy tới.
“Tôi tôi tôi không nên đáp ứng Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Nhóc mập run giọng nói: “Thuần Dương chưởng giáo liên quan gì tới tôi, tôi làm shipper đang yên đang lành, tích điểm sốt một, tôi không nên xen vào.”
Âm Cơ nhổm đầu dậy, cách rất nhiều cái đầu, nhìn về phía nhóc mập, “Bảo cậu xen vào không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, là trưởng lão nam phái các người, mà bọn họ tựa như đã sớm chạy trốn rồi.”
Hai vị Huyễn Thuật Sư cấp Chúa Tể kinh nghiệm phong phú, sao có khả năng đồng thời tử vong, quá nửa là sớm phát hiện quỷ thành tồn tại, sớm chạy trốn rồi.
Tuy chưa xử lý được Thuần Dương chưởng giáo, nhưng có thể chơi xỏ chết ba vị Chúa Tể quan phương, như thế nào cũng không thiệt.
Về phần Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí, Thánh Giả, nho nhỏ vứt bỏ là vứt bỏ.
Nhóc mập trầm mặc.
Người khác thì không có tâm tư tham dự thảo luận.
Hoa Ngữ chấp sự sắc mặt tái nhợt, như tới tận thế, Hạ Thụ Chi Luyến vẻ mặt đầy cay đắng, mấy vị nam chấp sự cũng bi quan uể oải, giống như tội phạm tử hình tới pháp trường.
Lúc này, một luồng ánh sáng yếu ớt màu đỏ sậm từ ngoài cửa tiệm lao vào, là một đôi giày khiêu vũ nhỏ mới tinh tinh xảo.
Đôi giày khiêu vũ này bộp bộp lao vào cửa hàng, hướng thẳng đến Phó Thanh Dương, không nói hai lời, liền cách chăn bông hung hăng đạp một trận.
Phành phành phành! Tiếng đạp nặng nề quanh quẩn ở trong cửa hàng, mỗi một cước đều vận đủ sức, như có thù không đợi trời chung với Phó Thanh Dương.
Nhưng, công kích của nó thậm chí ngay cả gãi ngứa cách giày cũng không tính.
“Đây là...” Hoa Ngữ chấp sự mặt mày tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, mắt hạnh đột nhiên tỏa sáng.
Âm Cơ hít thở gấp gáp, “Giày khiêu vũ màu đỏ của Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Mắt mọi người đều sáng lên, bao gồm ba vị Chúa Tể.
Đây là giày khiêu vũ màu đỏ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc đấu lôi đài, hắn từng sử dụng đôi giày khiêu vũ màu đỏ này.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn đến rồi!” Hạ Thụ Chi Luyến mặt mày giãn ra, hưng phấn nói.
Ở lúc tuyệt vọng, người trẻ tuổi chói mắt như mặt trời kia chiếu vào trong lòng bọn họ.
“Đủ rồi đủ rồi, những âm thi cùng linh phó này đủ tôi dùng đến Chúa Tể rồi, cảm tạ chị họ.”
Người trẻ tuổi chói mắt như mặt trời đang bận cúi đầu bái lạy, thậm chí ngay cả chị họ cũng đã gọi rồi.
Trên phố dài âm u, trước một cửa hàng tên “Quỷ du kích”, Trương Nguyên Thanh đã đạt được âm thi thứ chín.
Ở sau khi Nguyên Soái hỗ trợ phong ấn, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ thu lại âm thi cậu bé.
Trong mười mấy phút thăm dò, bọn họ tổng cộng sưu tập được chín âm thi, sáu oán linh, đại bộ phận cấp bậc đều ở cấp 4 cùng cấp 5, âm thi cấp 6 chỉ có hai, oán linh một.
Mà chúng nó sẽ bị phong ấn thời gian dài, thẳng đến khi Trương Nguyên Thanh tăng giá trị kinh nghiệm lên tới cấp 6 đỉnh phong.
Lấy số lượng dự trữ Thái Âm lực của hắn trước mắt, rất khó tiếp tục nuôi dưỡng, khống chế âm vật cùng cấp bậc nữa, trừ phi chủ tu Thái Âm.
Dù sao chiến lực cấp 6 đủ dùng rồi, tham nhiều không nhai kỹ, với lại, Trương Nguyên Thanh bây giờ cần nhất, thật ra là một ít âm vật cấp thấp có thể làm vật hi sinh.
Chiến lực cấp cao phải có, vật hi sinh cấp thấp cũng không thể thiếu.
Mắt thấy bạn trai Quan Nhã thu hồi âm vật, Phó Thanh Huyên chậm rãi nói:
“Nên đi nhặt rác rồi, thuận tiện xử lý ba tên chuột nhắt kia.”
Nói xong, cô đưa tay đè lại bả vai Trương Nguyên Thanh.
Ồ, lần này sao không mở dẫn đường nữa? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, một giây sau, hắn một lần nữa cảm nhận được đau đớn dao thép cạo đường chân tóc.
Cũng may loại đau đớn này chỉ duy trì hai ba giây, hai chân hắn liền một lần nữa đặt chân mặt đất, hắn xuất hiện ở ngoài một bảo tàng búp bê, cửa tiệm mở rộng, sảnh trưng bày bóng loáng có thể soi gương bày đầy búp bê chân thật, ồ không đúng, không chân thật, nhưng sống động như thật.
Theo ánh mắt âm trầm mà trống rỗng của chúng nó, Trương Nguyên Thanh nhìn về phía chăn bông rách trải ra ở trên sàn.
Chín người nằm song song, trên người đắp chăn bông rách màu lam sậm, chỉ lộ ra một cái đầu, cực kỳ giống người hầu ngủ song song trên giường đất lớn trong hào môn vùng đông bắc ngày xưa.
Chăn bông rách? Hạ Thụ Chi Luyến ở “Nhai Sơn Chi Hải” nhắc tới Chăn Bông Kẻ Nhát Gan, chỉ chính là đạo cụ loại quy tắc này của Cao Phong trưởng lão? Phốc, tư thái bây giờ của bọn họ không chút thân phận đáng nói... Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy một màn này buồn cười nói không nên lời.