Ở lúc Trương Nguyên Thanh nhìn thấy bọn họ, đám người Phó Thanh Dương nâng đầu nhìn chằm chằm cửa tiệm, cũng thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nguyên Soái.
Không có một tia do dự, Trương Nguyên Thanh bằng vào tốc độ tay độc thân nhiều năm luyện thành, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, mở máy ảnh.
“Tách!”
Đèn flash chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt cứng ngắc của chín người dừng hình ảnh ở trong màn hình.
Trương Nguyên Thanh thu hồi điện thoại di động, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, giọng điệu nghiêm túc nói:
“Các vị, Nguyên Soái tới cứu mọi người rồi.”
Ba vị Chúa Tể cùng sáu vị Thánh Giả toát ra vui sướng cùng kích động đại nạn không chết, sau đó không hẹn mà cùng nhìn túi quần cất điện thoại di động của Nguyên Thủy Thiên Tôn một lần.
Lúc này, Phó Thanh Huyên đã nhìn quét xong bảo tàng búp bê, cô đã quan sát nguy cơ bên trong, bước quan bậc cửa, dựng ngón tay như kiếm, cánh tay quét ngang.
Mười mấy con búp bê tinh xảo đẹp đẽ đứt ngang lưng, tàn thể “rầm rầm” ngã trên mặt đất.
“Các người an toàn rồi.” Cô thản nhiên nói.
Nữ hoàng lạnh lùng lại uy nghiêm, giống như chỉ làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Cao Phong trưởng lão lập tức đứng dậy, xốc lên chăn bông cũ nát thật dày, thu đạo cụ loại quy tắc này vào ô vật phẩm.
“Ra mắt Nguyên Soái! Tạ ân cứu mạng của Nguyên Soái.”
Ba vị trưởng lão khom mình hành lễ.
Trong quá trình này, giày khiêu vũ màu đỏ siêng năng giận dữ đạp Phó Thanh Dương, không giết hắn thề không bỏ qua.
Các Thánh Giả hoảng sợ khom người, thở mạnh cũng không dám, đối mặt minh chủ chí cao vô thượng, khiêm tốn cùng hèn mọn là thái độ phải triển lộ ra.
Giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù đứng ở bên cạnh Nguyên Soái, cũng không có chút gò bó cùng khẩn trương, thật không hổ là nhân vật truyền kỳ sinh ra kiệt ngạo, một thân phản cốt.
“Không cần cảm tạ tôi, là Nguyên Thủy Thiên Tôn tập trung được vị trí của mấy người, tôi mới có thể tiến vào.” Nữ Nguyên Soái nâng tay.
Mọi người bất ngờ một phen, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà phát huy ra tác dụng mấu chốt như thế, ánh mắt nhìn hắn càng thêm cảm kích.
Hồng Anh và Cao Phong trưởng lão hướng về Trương Nguyên Thanh gật đầu cảm tạ.
Trương Nguyên Thanh thì cho Âm Cơ cùng Hạ Thụ Chi Luyến một nụ cười có phong phạm quý ngài.
Phó Thanh Huyên nói xong, xoay người muốn đi ra khỏi cửa hàng, ánh mắt bỗng nhiên dừng hình ảnh ở trên áo choàng của Phó Thanh Dương.
“Đưa nó cho chị xem chút.”
Thân là Thám Báo mạnh nhất đương thời, cô liếc một cái liền nhìn ra đây là một món bảo vật hiếm có trên đời của nghề mình.
Phó Thanh Dương vừa muốn từ chối, áo choàng phía sau liền bị một lực lượng to lớn kéo đi, kêu vù vù bay vào trong tay Nguyên Soái.
Phó Thanh Huyên bắt lấy áo choàng, nhìn chăm chú vài giây, con ngươi lạ màu xanh lục nhạt nở rộ hào quang lóa mắt.
Trương Nguyên Thanh lần đầu tiên thấy cô lộ ra vẻ mặt hưng phấn, trái lại Phó Thanh Dương, chị có bao nhiêu hưng phấn, em trai liền có bấy nhiêu lo âu.
“Đạo cụ này cậu lấy đâu ra? Cho cậu lãng phí, tặng chị đi.” Phó Thanh Huyên nói.
“Mặt dày vô sỉ.” Cái trán Phó Thanh Dương nổi gân xanh, tựa như Thọ Vương Lý Mạo bị phụ hoàng cướp vợ.
Đúng vậy đúng vậy, áo choàng là vật lão đại yêu quý, hành động này của Nguyên Soái ngài so với Lý Long Cơ cướp con dâu có gì khác nhau đâu? Trương Nguyên Thanh có ý nói thay lão đại vài câu, bất đắc dĩ vị trí thấp tiếng nói nhẹ, chỉ có thể xem kịch.
Cao Phong trưởng lão cùng Hồng Anh trưởng lão mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chị gái muốn cướp món đồ chơi của em trai, đây là việc nhà của Phó gia.
“Đừng nhỏ mọn như vậy, bản Nguyên Soái cứu cậu một mạng, tặng chị món đạo cụ coi như hồi báo, hợp tình hợp lý... Được rồi được rồi, cho chị mượn chơi vài ngày thì được chứ.” Phó Thanh Huyên thấy lão đệ một bộ tư thái tính gà nhà bôi mặt đá nhau cũng không tiếc, bất đắc dĩ lui một bước.
Cô khoác áo choàng trên vai, “40% tăng phúc, chị có thể thử một phen kiếm thuật tự nghĩ ra rồi.”
Nói xong, cô từ ô vật phẩm lấy ra một thanh kiếm đồng xanh, để nó lơ lửng giữa không trung, ngón tay búp măng khẽ búng sống kiếm.
Hoa văn đám mây màu vàng trên áo choàng tản mát ra ánh sáng mỏng manh.
“Đinh!”
Kiếm đồng xanh phát ra tiếng rồng gầm réo rắt, vậy mà lại phân liệt ra hai thanh kiếm giống nhau như đúc.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Phó Thanh Huyên lộ ra một mảng vui sướng, chiêu kiếm thuật này cô đã nghiên cứu rất lâu, nhưng mãi chưa thể thành công, trạng thái trong lý tưởng là phân liệt ra hai thanh kiếm.
Mỗi một thanh đều có uy lực của bản thể.
Nhưng cô lúc trạng thái tốt nhất, cũng mới phân liệt một đạo kiếm khí.
Cái áo choàng này trực tiếp khiến kiếm thuật của cô tăng lên một nấc thang.
Tối hôm qua nếu có áo choàng thêm vào, cô đã chính tay đâm đầu chó của Thiên Vương Sợ Hãi.
“Đi!”
Ba thanh kiếm đồng xanh xen kẽ bay múa, gào thét lao ra.