Phó Thanh Dương cũng ngắt lời hắn, khuỷu tay chống mặt bàn, mười ngón tay giao nhau, nói:
“Không nhất định cần người có quan hệ huyết thống, cũng có thể là ‘thân thể clone’, Sở Thượng là Ti Mệnh, phục chế một thân thể clone với hắn mà nói không khó. Hắn thậm chí có thể cho Tiêu Dao tam tử sinh ra ‘người có quan hệ huyết thống’.”
Trương Nguyên Thanh theo bản năng che bụng, lại buông ra, tiếp tục nói:
“Trong sự kiện đó, Linh Thác đã chết, không biết vì sao, Tiêu Dao tam tử chưa lựa chọn hồi sinh Linh Thác, khiến người ủng hộ Linh Thác, cũng chính là Sơn Hà Vĩnh Tồn không thể không đầu nhập vào Binh Chủ giáo, liên thủ diệt Sở gia, hồi sinh Linh Thác.”
“Tiêu Dao tam tử vì sao không hồi sinh Linh Thác?” Linh Quân hỏi ngược lại.
Trương Nguyên Thanh nói: “Không biết, đây là bí ẩn trung tâm nhất, không biết năm đó đã xảy ra cái gì, liền vĩnh viễn không thể làm rõ.”
“Cái này không có cách nào điều tra nha.” Linh Quân thở dài nói.
“Lão đại cảm thấy thế nào?” Trương Nguyên Thanh nâng ánh mắt nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương mặt lạnh, không để ý đến hắn.
“Lão đại, anh đột nhiên trở nên lạnh nhạt đối với tôi rồi.”
Phó Thanh Dương cười lạnh một tiếng, “Cậu tốt nhất cầu nguyện Phó Thanh Huyên đừng gửi loạn tấm ảnh kia.”
“Ảnh nào?” Linh Quân đầu kia điện thoại tò mò nói.
Nhưng Trương Nguyên Thanh và Phó Thanh Dương đều không thèm để ý hắn.
Phó Thanh Dương buông khuỷu tay, giao sức nặng thân thể cho ghế dựa, nâng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói:
“Muốn làm rõ chuyện xảy ra năm đó, tự nhiên phải hỏi người biết tình huống năm đó. Có một người, không, có một món đồ có lẽ biết.”
“Cái gì vậy?” Linh Quân hỏi.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh khẽ động, liền nghe Phó Thanh Dương trầm giọng nói:
“Vườn bách thú!
“Căn cứ tin tức Cẩu trưởng lão ở trên hội nghị nói ra, chủ nhân tiền nhiệm của vườn bách thú là Trương Thiên Sư một trong Liệt Dương Song Tử của tổ chức Tiêu Dao, về sau tặng cho Cẩu trưởng lão.
“Sau khi hội nghị kết thúc, tôi tra xét tư liệu, phát hiện thời gian Cẩu trưởng lão hướng tổng bộ báo bị là ngày 12 tháng 10 năm 2000, mà Linh Thác chết ở năm 1999.
“Cũng chính là nói, Trương Thiên Sư là ở sau sự kiện đó tặng vườn bách thú cho Cẩu trưởng lão. Đạo cụ là đồng bạn thân mật nhất của linh cảnh hành giả, đạo cụ có được khí linh, biết mọi thứ của chủ nhân.
“Nó có lẽ biết chuyện năm đó.”
Tinh thần Linh Quân rung lên: “Để Cẩu trưởng lão câu thông với khí linh.”
Phó Thanh Dương khẽ lắc đầu:
“Cẩu trưởng lão không phải kẻ ngốc, hắn quá nửa đã ý thức được một điểm này, nhưng hắn đến nay chưa tổ chức hội nghị, chưa hướng tổng bộ báo cáo, nói rõ khí linh chưa nói cho hắn.”
“Cậu thế này tương đương chưa nói, được rồi, coi như là một cái phương hướng.” Linh Quân oán giận nói.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh im lặng không lên tiếng đi về phía tủ rượu, làm bộ muốn rót rượu, lấy cái này tránh đi tầm mắt Phó Thanh Dương có thể nhìn về phía mình.
Hắn đã nghĩ được biện pháp.
—— Một lần nữa tiến vào vườn bách thú, ngụy trang thành Trương Tử Chân, từ chỗ khí linh lừa lấy tình báo.
Nhưng thân thế là bí mật cực kỳ quan trọng của hắn, không thể bị bất luận kẻ nào biết, mà Phó Thanh Dương quá sâu sắc.
Trương Nguyên Thanh rót hai ly rượu whisky, khi quay về bên cạnh bàn, đã áp chế ý niệm tương quan vườn bách thú, Trương Tử Chân, hắn vừa nhấp ngụm rượu, vừa thở dài nói:
“Việc này tạm thời chưa có cửa đột phá, gác lại trước đi, tôi cần xử lý tình báo một chút. Đạo sư, anh sắp tới không nên đụng vào vụ này, chờ có đầu mối, chúng ta lại liên lạc.”
Hắn buông chén rượu, “Lão đại, tôi trở về bầu bạn Quan Nhã tỷ, thuận tiện luyện âm thi linh phó biểu tỷ cho tôi.”
Đêm nay hành động ngay.
Phó Thanh Dương gật đầu: “Trước khi trời tối, tôi sẽ sắp xếp xong tài liệu cho cậu.”
Trương Nguyên Thanh cúi đầu vái ngay: “Đa tạ lão đại.”
Sau đó hóa thành ánh sao tiêu tán.
Lòng bàn tay Phó Thanh Dương nâng ly rượu, trầm mặc vài giây, ánh mắt dừng ở trên ly rượu Trương Nguyên Thanh chỉ nhấp một ngụm, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên thâm thúy.
“Cậu chỉ uống Coca, ngu xuẩn!”
Trương Nguyên Thanh tâm sự nặng nề trở lại biệt thự, trong nhà ăn, các đội viên tiểu đội tuần tra đang ngồi ở bên cạnh bàn hưởng dụng bữa tối.
Hương vị nguyên liệu nấu ăn cao cấp tản mát ra ùa vào xoang mũi, quanh quẩn nhũ lưỡi, hắn đã một ngày chưa ăn bỗng cảm thấy đói bụng, liền lập tức đi về phía bàn ăn, vừa ngồi xuống, em gái tai thỏ đã xới cơm cho hắn.
Trương Nguyên Thanh bưng bát, ăn như hổi đói. Thức ăn của tiểu đội tuần tra là tiêu chuẩn của Phó Thanh Dương, nguyên liệu nấu ăn trực tiếp lấy từ bên kia.
Tiền ăn các đội viên một tháng ăn hết, thậm chí so với tiền lương của bọn họ còn cao hơn.
Sau khi lùa mấy miếng cơm, Trương Nguyên Thanh liếc nhìn đường cong mông Tạ Linh Hi bất tri bất giác đầy đặn lên, giật mình, nói:
“Linh Hi à, gần đây béo rồi!”