“Tôi từng đáp ứng hắn không tiết lộ thân phận của hắn, nhưng cậu đã là con nối dõi của Tử Chân, nói cho cậu cũng không sao.” Con thỏ nhỏ nói:
“Tên của hắn là Vãng Sự Vô Ngân!”
Sét đánh giữa trời!
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra ở tại chỗ.
“Vãng Sự Vô Ngân” là một trong Ám Ảnh Song Tử, thế mà là hắn, thế mà sẽ là hắn? Đệch đệch đệch, lượng tin tức quá lớn, để ta từ từ đã... Trong đầu Trương Nguyên Thanh ngàn đầu vạn mối, ý niệm bùng nổ.
Tin tức này tạo thành chấn động rất lớn đối với hắn, dẫn tới đầu óc lộn xộn, đánh mất năng lực suy nghĩ.
Hắn ngẩn ra hồi lâu, mới lần lượt sắp xếp lại ý niệm hỗn loạn trong đầu:
Một vị cuối cùng của Ám Ảnh Song Tử thân phận thần bí, xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ bị người ngoài biết được thân phận cùng dung mạo, lại là nghề nghiệp tà ác, hoàn mỹ phù hợp đặc tính của Huyễn Thuật Sư.
Vô Ngân đại sư ngày xưa lấy giết chóc ngăn giết chóc, lấy giết chuộc lỗi, chuyên môn săn bắn nghề nghiệp tà ác, trên tư tưởng phù hợp với tổ chức Tiêu Dao.
Vô Ngân đại sư rất nhiều năm trước đã là Chúa Tể đỉnh phong, phương diện cấp bậc cũng ăn khớp. Chẳng qua Vô Ngân đại sư ở giai đoạn Thánh Giả rất nổi tiếng, căn cứ trong cơ sở dữ liệu quan phương ghi lại, đó là gần ba mươi năm trước, tuổi của đại sư rõ ràng lớn hơn ba người khác một đống, sao có thể lăn lộn chung với đám con nít trẻ trâu kia.
Không, nên nói, chính bởi vì loại tư tưởng cứu thế này của tổ chức Tiêu Dao, mới có thể hấp dẫn Vô Ngân đại sư.
Khẩu hiệu trẻ trâu không sao cả, tín ngưỡng phù hợp là được.
Thì ra Vô Ngân đại sư đau đớn như vậy, chân tướng là bắt nguồn từ nguyền rủa lúc trước?
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, càng nhiều vấn đề hình thành ở trong đầu:
“Cẩu trưởng lão có biết thân phận Ám Ảnh Song Tử của Vô Ngân đại sư hay không? Vô Ngân đại sư có biết thân phận chân thật của Trương Thiên Sư hay không? Vô Ngân đại sư có biết thân phận của mình hay không?”
Mấy vấn đề này lại diễn sinh ra một nghi hoặc mới, không, là diễn sinh ra một vấn đề trí mạng—— Linh Thác có biết thân phận chân thật của Trương Thiên Sư hay không.
Vừa nghĩ tới đây, Trương Nguyên Thanh thất thanh nói: “Đợi một chút, tôi còn có một vấn đề.”
Con thỏ nhỏ vốn muốn rời khỏi một lần nữa ngừng lại, ném đến ánh mắt không vui:
“Cậu dài dòng cùng đáng ghét nghĩ hẳn là di truyền từ mẹ.”
Trào phúng thì trào phúng, đừng kèm theo mẹ tôi nha... Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Tiêu Dao tam tử, có biết thân phận chân thật của Trương Thiên Sư hay không? Cẩu trưởng lão có biết Vãng Sự Vô Ngân là một trong Tiêu Dao tứ tử hay không?”
Con thỏ nhỏ nghiêng đầu, suy nghĩ vài giây, giọng thanh thúy nói:
“Tôi vừa rồi nói, tôi từng đáp ứng hắn, không mang tên của hắn nói cho bất luận kẻ nào. Trừ cậu ra, tôi chưa bao giờ nói với ai ‘Vãng Sự Vô Ngân’ là người tổ chức Tiêu Dao.”
“Tiểu Cẩu có biết hay không, tôi không rõ, dù sao tôi chưa nói cho hắn. Hắn và Trương Tử Chân có giao tình, lại không có lui tới với ba người còn lại, hẳn là không biết.”
“Trong Tiêu Dao tứ tử, Sở Thượng và Linh Thác là con em thế gia, ID linh cảnh tính chỉ hướng rất rõ ràng, cho nên thân thế bọn họ không thể nào giấu diếm, nhưng bọn họ hẳn là không biết gia thế bối cảnh của Tử Chân, Tử Chân là người cẩn thận, sẽ không tùy tiện tiết lộ ra ngoài thân phận của mình.”
Trương Nguyên Thanh vừa gật đầu, vừa nói:
“Vậy, Cẩu trưởng lão làm sao biết bối cảnh gia đình của cha tôi?”
“Cái đó cũng không phải Tử Chân chủ động tiết lộ, đây là câu chuyện của hắn cùng Tiểu Cẩu, cậu có thể tự mình đi hỏi.” Con thỏ nhỏ thản nhiên nói.
Cẩu trưởng lão hoặc là người dẫn đường của Trương Tử Chân, tựa như thập trưởng đối với mình, hoặc hai người có tình nghĩa cực kỳ thâm hậu, tựa như mình cùng lão đại... Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ đến cũng đúng, nếu Linh Thác biết phụ thân tên Trương Tử Chân, mình không có khả năng thuận lợi lớn lên.
Nếu Trương Tử Chân tiết lộ thân phận cho Linh Thác, sau vụ án Sở gia diệt môn, hắn nên mang theo cung chủ cùng Trần Thục giấu đi.
Nhìn từ như vậy, Vô Ngân đại sư cũng không biết thân phận của mình, cũng đúng, đại sư tuy từng cứu mình, từng giúp mình, nhưng càng nhiều là bởi vì mình có ân tình đối với đoàn đội bọn họ, đồng thời hiểu tư tưởng của hắn, thực ra không quá mức thiên vị mình.
Ba ngày sau chính là ngày Vô Ngân đại sư giảng kinh, mình nên thừa dịp cơ hội này ngả bài với hắn, hỏi thăm chuyện cũ năm đó hay không?
Trương Nguyên Thanh chỉ do dự hai giây, liền nói ra ý nghĩ của mình, hy vọng khí linh có thể đưa ra ý kiến.
“Tôi không thể đưa ra ý kiến.” Con thỏ nhỏ giọng lạnh nhạt: “Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình, người trả cái giá này là cậu, nếu tôi đưa ra ý kiến, một khi cậu gặp chuyện, như vậy người trả giá liền biến thành tôi, tôi không muốn tương lai Tử Chân nhìn thấy tôi, thầm oán tôi hại chết con nối dõi của hắn.”
Nói xong, con thỏ nhỏ nhảy nhót rời khỏi.