“Phóng hỏa đốt núi không thể thực hiện được.” Trương Nguyên Thanh nói: “Nếu đơn giản như vậy, người Kim đã sớm một cây đuốc đốt sạch ngọn núi này.”
Mọi người đều vẻ mặt bình tĩnh, đối với chuyện quả cầu lửa không thể điểm hỏa rừng rậm không có gì kinh ngạc.
Anh Gà Đỏ trợn tròn mắt: “Các người là đều đã đoán được phải không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên cười nhạo nói: “Cái này không phải chuyện rõ ràng sao?”
Anh Gà Đỏ nhất thời có chút mất hứng, “Vậy vì sao không nhắc nhở tôi?”
Bởi vì anh là Hỏa Sư mà... Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút: “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý.”
Anh Gà Đỏ lúc này mới lộ ra nụ cười: “Tiểu tử cậu nói chuyện đúng là làm người ta thoải mái.”
Tiểu Viên vẫn luôn yên lặng không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, giọng lạnh nhạt: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Trương Nguyên Thanh lập tức lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, vung ra hai âm thi, một cái là người đẹp tóc dài mặc quần bò màu xám, áo thun màu đen, một cái là người trung niên tiều tụy âm trầm lạnh lẽo.
Người trước là Ngân Dao quận chúa, người sau là một âm thi cấp 4 đạt được từ quỷ thành.
—— Đáng giá nhắc tới, Ngân Dao quận chúa đeo bên hông một cái hầu bao, trong tay cầm một cái loa nhỏ.
Cô vừa xuất hiện, liền giơ lên cái loa nhỏ, “Các vị giang hồ hảo hán, tại hạ Ngân Dao, Đại Minh quận chúa, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Cái đệch!” Anh Gà Đỏ kinh hô một tiếng: “Cô ấy có thể nói chuyện? Cô ấy không phải âm thi sao?”
Đôi mắt yêu dị màu đỏ tươi của Ngân Dao quận chúa nhìn về phía Anh Gà Đỏ:
“Tôi vẫn luôn có thể nói chuyện, lần trước ở trong học viện Tần Phong anh nói xấu Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyên chọn âm thi xinh đẹp, có sở thích bất lương, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu.”
“A cái này... Chào cô chào cô...” Anh Gà Đỏ lại xấu hổ.
Triệu Thành Hoàng và Tôn Miểu Miểu cũng ngây cả người, vẻ mặt đầy kinh ngạc, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy âm thi có ý thức của mình.
Chờ Nguyên Thủy Thiên Tôn khống chế âm thi cấp 4 kia đi về phía rừng rậm phía trước, Tôn Miểu Miểu vội vàng gọi lại:
“Ài, cậu ngươi muốn dùng âm thi cảnh giới Thánh Giả dò đường?”
“Có vấn đề gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.
Cậu là phá gia chi tử sao! Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng lộ ra vẻ mặt giống nhau như đúc.
Triệu Thành Hoàng nói:
“Để tôi dò đường đi.”
Không cho phân trần, lấy ra rương đồng xanh nặng nề, nắp hộp “rầm rầm” mở ra, phía sau Triệu Thành Hoàng nổi lên một cái bóng u ám mặc trường bào rách nát.
U linh nâng tay, đầu ngón tay vươn ra sợi dây nhỏ đen sì, chui vào rương đồng xanh.
Một tượng binh sĩ đen sì, lóe ra hào quang kim loại từ trong rương nhảy ra, ở u ảnh thao túng hạ, cất bước chân cứng ngắc, rầm rầm rầm đi về phía rừng rậm.
“Phạm vi hành động của tượng binh sĩ là ba trăm mét, chúng ta cần vừa thăm dò vừa tiến lên.” Triệu Thành Hoàng nói.
Thừa dịp sức chú ý của mọi người tập trung ở trên thân tượng binh sĩ, Trương Nguyên Thanh ghé sát vào Ngân Dao quận chúa, thấp giọng nói:
“Ai bảo cô mang theo nó đi ra.”
“Tôi cảm thấy nó đáng yêu.” Ngân Dao quận chúa vén lên áo thun của Trương Nguyên Thanh, nhét cái loa nhỏ vào trong bụng hắn, như vậy thanh âm sẽ nhỏ chút.
“Tôi cảm thấy vẻ mặt cô viết muốn gây chuyện.” Trương Nguyên Thanh hạ giọng, cả giận nói: “Cô lúc trước nhìn thấy nó, cũng không phải là cảm thấy như vậy, cô thiếu chút nữa giết tôi, cô hẳn là biết lai lịch của nó.”
“Tiền nhiệm chủ nhân của nó lúc trước dùng nó ghi lại một đống ô ngôn uế ngữ mắng tôi, tôi mấy ngày hôm trước đã nói, tôi muốn đập nát nó, bây giờ nó ngoan rồi, là cái đạo cụ thức thời.” Ngân Dao quận chúa nói.
Đang nói, Triệu Thành Hoàng bỗng nhiên trầm giọng nói:
“Tượng binh sĩ chặt đứt liên hệ với tôi rồi.”
Trương Nguyên Thanh theo tiếng nhìn lại, sợi dây nhỏ đen sì kia từ đầu ngón tay bóng ma vươn ra đã đứt, vô lực rủ xuống.
“Bên trong tình huống gì vậy?” Thiên Hạ Quy Hỏa vội hỏi.
“Là thụ yêu*.” Triệu Thành Hoàng nói: “Trong mảng rừng rậm này khắp nơi đều là thụ yêu, chúng nó tập kích tượng binh sĩ của tôi, chiến lực đại khái ở khoảng cấp 4, số lượng rất nhiều, phương thức công kích là đòn vật lý.”
* yêu tinh cây
Hạ Hầu Ngạo Thiên sờ cằm, nói:
“Thụ yêu à, hơn nữa là thụ yêu kháng lửa rất cao, tượng binh sĩ trong năm phút đồng hồ đứt kết nối, rừng rậm quy mô lớn như vậy, số lượng thụ yêu đại khái là mười mấy mét một cây, nếu xông vào, băng qua rừng rậm chỉ sợ phải trực diện mấy trăm thụ yêu công kích, cho dù có đạo cụ trị liệu, phòng ngự, chỉ sợ cũng phải giảm quân số.”
“Nguyên Thủy, cậu nên ra mặt rồi.”
Đã thử ra “thân phận” cùng thủ đoạn công kích của kẻ địch, vậy thì dễ xử lý rồi.
Trực tiếp xuất động Nguyên Thủy Thiên Tôn là được.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của đám người Tiểu Viên, Trương Nguyên Thanh chậm rãi cởi áo thun cùng quần, chỉ còn một cái quần đùi màu đen.