Ryo Asano và Tôn Miểu Miểu kinh hô một tiếng, hoảng hốt dời ánh mắt đi.
Quan Nhã và Tiểu Viên thì chưa có phản ứng.
“Giúp tôi bảo quản tốt!”
Trương Nguyên Thanh vốn muốn ném quần áo cho Quan Nhã, nghĩ một chút, ném cho Anh Gà Đỏ.
Sau đó, hắn từ ô vật phẩm lấy ra Đai Ngọc Thanh Đế, bước vào rừng rậm.
“Soạt soạt.”
Hắn giẫm lá rụng phủ kín mặt đất, tiến vào rừng rậm.
Vừa tiến vào cánh rừng, ánh sáng liền lập tức ảm đạm đi, tầng tầng lớp lớp tán cây che mất ánh mặt trời.
Trương Nguyên Thanh cẩn thận tiến lên, quan sát thực vật xung quanh.
Cây cối nơi này đều tráng kiện cao lớn, nhỏ nhất cũng phải một người ôm, thân cây và cành đen sì, bề mặt bóng loáng, giống như phủ một tầng màng kim loại chống nước chống cháy.
Những cái cây này hẳn là giống đặc thù, đáng tiếc trong đội ngũ không có Mộc Yêu, không thể phổ cập khoa học cho chúng ta... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ, đấm thẳng một phát lên thân cây bên cạnh.
Rắc, thân cây theo tiếng mà gãy.
“Không phải thụ yêu.”
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi gần năm phút đồng hồ, nhìn thấy phía trước dựng đứng một cái cây to ba người ôm.
Dưới cây đặt nằm ngang một bức tượng binh sĩ đen sì, thân thể nặng trịch ép vào bùn đất mềm xốp, chỉnh thể hoàn hảo không tổn hao gì.
Nó hẳn là đã bị hao tổn, nhưng đặc tính của Tức Nhưỡng đã giao cho nó năng lực “tái sinh”.
Nói tới, Tức Nhưỡng của Hoàng Thái Cực còn ở chỗ mình, gã này cũng không quản. Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên nhớ tới chi tiết này.
Tới gần tượng binh sĩ, hắn lại nhìn thấy một đống xương gãy, xương sườn, xương đùi, đầu lâu các thứ.
Người bình thường tử vong, hài cốt là hoàn chỉnh, nhưng những xương cốt này phân tán đầy đất, càng thêm giống thức ăn trên bàn ăn, máu thịt ăn sạch, xương cốt vứt tùy tiện.
Trừ xương cốt, hắn còn nhìn thấy mũ giáp tổn hại cùng mấy thanh đao rỉ sắt.
“Những thứ này hẳn là hài cốt quân Kim lưu lại, lá rụng có dấu vết bị lật ra, là Triệu Thành Hoàng điều tra?”
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Trương Nguyên Thanh chợt thấy mắt cá chân căng thẳng, cúi đầu nhìn, hai cái rễ như cổ tay cuốn lấy mắt cá chân.
Ngay sau đó, tiếng sột soạt vang lên, trong tầng tầng lớp lớp tán cây lao ra mấy cái dây leo mềm mại dẻo dai, mang theo lá cây, trói gô hắn.
Đồng thời, trên thân cây bóng loáng của cái cây to kia phía trước nứt ra hai con mắt tối tăm ẩn sâu, cùng với một cái lỗ thủng răng nanh đan xen.
Rễ lùi về trong lòng đất, dây leo thì kéo Trương Nguyên Thanh, đưa hắn về phía lỗ thủng trên thân cây.
Trương Nguyên Thanh lập tức kích hoạt kỹ năng “thú hóa”, ngoài thân mọc ra lông đen to cứng, hình thể cất cao, đầu to ra tròn trịa đi, trên đầu mọc ra cái tai tròn.
Trong khoảnh khắc hóa thành một con gấu đen cao 2 mét, dây leo trói chặt hắn ở lúc biến thân đã bị hình thể tăng vọt giật đứt.
“GRRR!”
Gấu đen nhe răng rít gào, nước miếng dọc theo hàm răng trắng nhởn rỏ xuống, cả mảng rừng cây đều run rẩy ở trong tiếng gầm gừ.
Nó đứng thẳng lên, chi trước dùng sức đẩy, thân cây không sợ lửa đốt không sợ lôi điện, không thể phá vỡ theo tiếng mà gãy, vết nứt thân cây tựa như con mắt, lỗ thủng hàm răng đan xen theo đó khép kín.
Gấu đen sau đó bắt đầu xung phong ở trong rừng rậm, đẩy đổ một rồi lại một cái cây to.
Thụ yêu cường đại ở trước mặt nó, nhỏ yếu giống như cỏ dại tùy ý giẫm đạp.
Ngoài rừng rậm, đám người Quan Nhã nghe phương xa truyền đến tiếng sụp đổ “Rầm” cùng gấu đen rít gào thật lớn, trong lòng thế mà lại dâng lên cảm giác an toàn mãnh liệt.
“Động tĩnh thật lớn, chậc chậc, Nguyên Thủy Thiên Tôn gã này, lúc trước cùng nhau ở Nhai Sơn Chi Hải tổ đội, hắn vẫn là kẻ yếu nhất kia.” Anh Gà Đỏ cảm khái nói:
“Hai ba tháng thời gian, so với chúng ta đều lợi hại hơn rồi.”
So với chúng ta đều lợi hại hơn rồi... Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Quan Nhã tự tay dẫn Nguyên Thủy Thiên Tôn vào quan phương, Tiểu Viên từng là đại lão Thánh Giả cảnh, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Thành Hoàng khi đấu lôi đài từng bắt nạt Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hạ Hầu Ngạo Thiên tự xưng là nhân vật chính đều trầm mặc.
“Ồ, các người sao đều không nói lời nào vậy?” Anh Gà Đỏ nhìn bọn họ.
Không có ai để ý đến hắn.
Ngân Dao quận chúa giơ lên cái loa nhỏ, “Bọn họ chê anh miệng tiện!”
Anh Gà Đỏ ngẩn ra: “Tôi nói sai cái gì sao?”
Hắn tức giận nói: “Các người là phân biệt vùng miền, khinh thường người Hoa Đô phải không?”
Vẫn không có ai để ý đến hắn.
Ngân Dao quận chúa ghé cái loa nhỏ đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Bọn họ kỳ thị anh.”
“...”
Cuối rừng rậm là một vách đá lởm chởm, trên vách đá khảm một cánh cửa đá cao 3 mét.
Trên cửa đá có khắc một phù điêu bát quái, Càn Khôn Chấn Khảm Ly các thể chữ gồ lên.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt trắng bệch ngồi bệt dưới đất, nói:
“Cánh cửa này không mở ra được, hẳn là cần chìa khóa riêng mới được, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, kế tiếp liền giao cho các người.”