Sau khi thú hóa đau đớn cơ bắp xé rách, đứt gân gãy xương còn đang tra tấn hắn, không nỡ sử dụng Thanh Đế Trường Sinh Thuật cùng sinh mệnh nguyên dịch, kỹ năng tự lành của Quyền Trượng Sơn Thần hiệu quả không lớn, liền chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
Quan Nhã đại khái là muốn ở trước mặt Tiểu Viên thể hiện ân ái, lúc vừa tới, thấy bộ dạng thê thảm này của Trương Nguyên Thanh, vội vàng đấm chân bóp vai, thiếu chút nữa đấm hắn qua đời ngay tại chỗ.
Bị Trương Nguyên Thanh rưng rưng mắng một trận “chim cút”, liền tức giận không để ý tới hắn nữa.
Lúc này đang đứng ở trước cửa, cùng đám người Tôn Miểu Miểu quan sát cửa đá.
“Bí quyết mở cửa hẳn là ở trên bát quái đồ, nếu nhớ không lầm, phương diện này là sở trường của Học Sĩ.” Quan Nhã nói.
Tôn Miểu Miểu quay đầu, “Hạ Hầu Ngạo Thiên, giao cho anh, Mặc gia cơ quan thuật hẳn là tổ chức Học Sĩ làm chủ.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhíu mày:
“Là lĩnh vực của Học Sĩ không sai, nhưng thứ đồ chơi này tựa như một cái khóa điện tử, tôi là thợ mở khóa, nhưng tôi chỉ có thể phá khóa, phá giải mật mã khóa điện tử cùng mở khóa là hai việc khác nhau.”
“Cậu chính là không làm nổi.” Anh Gà Đỏ vẫn chưa hấp thụ giáo huấn, vẫn nhanh mồm nhanh miệng như cũ.
Lúc này, Hạ Hầu Ngạo Thiên bỗng cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái nhẫn ngón cái đen sì kia trên ngón cái, tựa như đang lắng nghe thanh âm gì.
Vài giây sau, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
“Ai nói tôi không xử lý được, bát quái đồ trên cửa, thật ra là Bát Quái Phong Môn Trận thời đại Tiên Tần lưu truyền tới nay, dựa theo tuyến đường chính xác đưa linh lực vào có thể mở khóa, đơn giản!”
Nói xong, hắn ấn loạn một chập ở trên chữ phù điêu, sau đó ấn xuống Thái Cực Ngư* trung ương.
* hình 2 con cá đen trắng tạo thành hình âm dương bát quái
Chỉ nghe cửa đá chấn động “Ầm ầm”, chậm rãi hướng một bên trượt ra.
Sau cửa đá không phải lòng núi tối đen âm u, mà là một hành lang ánh nến lay động.
Hành lang có dấu vết đục đẽo rõ ràng, không phải tự nhiên hình thành, mặt tường bằng phẳng dính vết máu màu đỏ sậm.
Mà ở cửa hành lang, thi cốt trải đầy đất.
Hành lang bề rộng chừng 3 mét, cao 5 mét, đi thông chỗ sâu trong lòng núi, không nhìn thấy điểm cuối, trên hốc tường bày bát dầu, ngọn lửa le lói như hạt đậu yên tĩnh thiêu đốt.
Hạ Hầu Ngạo Thiên đứng ở trước cửa, cái mũi ngửi ngửi, nói:
“Hàm lượng dưỡng khí rất cao, mùi hôi thối rất nhạt, đèn còn đang thiêu đốt, nói rõ hệ thống tuần hoàn không khí trong hang động vận chuyển bình thường, hẳn là sẽ không có khí độc cái gì, có thể tiến vào.”
Hắn quay đầu nhìn các đồng đội:
“Các người ai đi vào làm vật hi sinh? Tôi là Học Sĩ, phụ trách bày mưu nghĩ kế.”
Tiểu Viên bỗng nhiên nói:
“Đã là tòa thành cơ quan, trong hành lang nhất định sẽ có cơ quan, chúng ta cần một Thám Báo làm thăm dò hiện trường.”
Mọi người đều nhìn về phía Quan Nhã, ở đây chỉ có một Thám Báo là cô.
Quan Nhã lạnh lùng nói: “Cô nói thẳng bảo tôi xung phong là được rồi.”
Tiểu Viên khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền rồi.”
Quan Nhã: “A ~”
Khi hai người nói chuyện, Hạ Hầu Ngạo Thiên yên lặng mang tai nghe điện thoại kiểu nhét tai phát cho đám người Tôn Miểu Miểu.
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Hai nữ nhân này có thể làm hỏng việc hay không, tôi thường xuyên ở trong phim ảnh, tiểu thuyết nhìn thấy loại nhân vật thiểu năng tranh giành tình nhân, sau đó thời khắc mấu chốt ngáng chân này, phải biết rằng đây là phó bản cấp S, không thể chứa chấp nhân vật phụ thiểu năng, huống hồ còn là hai người.”
“Triệu Thành Hoàng: Bọn họ có thể thành Thánh Giả, thì không có khả năng là hạng người ngu ngốc, cậu đừng quan tâm lung tung. Chẳng qua Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dẫn theo bạn gái, thì không nên dẫn cô gái quan hệ không minh bạch, thật sự không khôn ngoan.”
“Tôn Miểu Miểu: Nguyên Thủy Thiên Tôn gã này, lúc thông minh rất thông minh, lúc thiểu năng cũng rất thiểu năng, đặc biệt vấn đề xử lý cảm tình.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Nhắm chừng không có kinh nghiệm yêu đương gì, a, một sinh viên thông minh nữa, cũng chỉ ăn cơm hai mươi năm mà thôi, không có khả năng làm được chu đáo, so với lão bánh quẩy còn kém xa.”
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Tuy tuổi không lớn, trêu ong ghẹo bướm lại rất nhiều, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn qua là biết tra nam, có một số cô gái lại cứ thiêu thân lao đầu vào lửa, thật sự là đầu óc có bệnh.”
“Tôn Miểu Miểu: Lời này của anh quá phận rồi, tôi căn bản không thích Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh đừng có giọng điệu kỳ quái.”
“Triệu Thành Hoàng: Miểu Miểu, hắn không phải đang nói cô...”
Trương Nguyên Thanh kéo thân thể mỏi mệt đi tới, nhìn chằm chằm vành tai bọn họ, “Các người nói thầm sau lưng cái gì thế?”
“Không có gì!” Mọi người tháo xuống tai nghe điện thoại, ăn ý thu vào túi.
Lúc này, Quan Nhã cầm trong tay một thanh kiếm đồng xanh hán bát phương*, sải đôi chân dài, dẫn đầu đi vào hành lang.
* một loại Hán kiếm, thân dài hẹp, tám mặt mài.