Tiếp theo là Thiên Hạ Quy Hỏa, vấn đề của hắn tương đối nghiêm trọng, ở trong mắt Ma Nhãn Thiên Vương, sỉ nhục của Hỏa Sư nên mổ bụng tạ tội.
Nhưng Thiên Hạ Quy Hỏa khác với đám người Tôn Miểu Miểu, hắn là xuất thân bình dân, muốn ngoi lên, tất nhiên là người đầy bùn lầy.
Làm một Thánh Giả quyền cao chức trọng, đút lót nhận hối lộ mấy triệu, ở Tùng Hải ngay cả một căn nhà tốt chút cũng mua không nổi, nhiều lắm dùng để cải thiện sinh hoạt, cho nên Trương Nguyên Thanh cảm thấy vẫn ổn.
Đôi mắt đỏ của Ngân Dao quận chúa sáng ngời: “Cái loa cho tôi bảo quản sao?”
“Có thể!” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Nhưng cô và nó đều phải ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, ở ngoài tầm mắt, cô không thể mang theo nó.”
Ngân Dao quận chúa vui sướng gật đầu, sau đó hồ nghi nói:
“Cậu đột nhiên có chút tốt đối với tôi. Chúng ta từng ước định, đừng hy vọng tôi thị tẩm.”
Cô không có cơ hội, bởi vì cô là lạnh... Trương Nguyên Thanh không nhiều lời với cô, quay về bên đầm nước.
Lúc này, Triệu Thành Hoàng mở mắt, nói:
“Đáy nước có một thông đạo, trong thông đạo không có nguy hiểm, nối liền một đầm nước khác, ngoài đầm nước là một hang động, trong hang động có một cỗ máy kim loại kỳ quái.
“Bên đầm nước dựng hai tấm bia đá, một tấm viết ‘Phi Mạng’, ‘Phi Nhạc’, một tấm viết ‘Tinh Trung Báo Quốc’ .”
Hạ Hầu Ngạo Thiên sờ sờ cằm, “Ý tứ của Phi Mệnh là không tin số mệnh, mệnh ta do ta không do trời.”
Anh Gà Đỏ hiếm thấy cơ trí một hồi: “Vậy Phi Nhạc chính là không tin âm nhạc nhỉ?”
“Hiển nhiên không phải, anh có thể đọc nhiều sách chút không?” Hạ Hầu Ngạo Thiên khinh bỉ nói, “Âm nhạc chỉ là mặt ngoài, ‘Nhạc’ trong Phi Nhạc, là chỉ chế độ lễ nhạc, chế độ lễ nhạc rườm rà xa hoa lãng phí, hao tài tốn của, không hợp với tư tưởng tiết dụng tiết táng (dùng tiết kiệm chôn tiết kiệm) của Mặc gia, cho nên phải chống lại chế độ lễ nhạc.”
“Vậy Tinh Trung Báo Quốc là có ý tứ gì?” Anh Gà Đỏ không phục.
Hạ Hầu Ngạo Thiên trầm ngâm một chút: “Có lẽ là lang yên khởi giang sơn bắc vọng, long khởi quyển mã trường tê kiếm khí như sương*? Trong tư tưởng Mặc gia không có cái này nha, hôm nay...”
* lời bài hát Tinh trung báo quốc.
“...”
“Được rồi, câm miệng đi!” Trương Nguyên Thanh thân là bang chủ, kịp thời cắt ngang nói chuyện không có ý nghĩa, nói: “Triệu Thành Hoàng, anh dùng âm thi thử một lần, xem sẽ gặp phải nguy hiểm gì?”
Triệu Thành Hoàng khẽ gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.
Qua nửa phút, hắn đột nhiên mở mắt, giọng điệu ngưng trọng: “Âm thi cùng tôi mất liên hệ rồi.”
Trương Nguyên Thanh biết, đối với Thần Dạ Du mà nói, cái này ý nghĩa âm thi đã bị hủy, vội hỏi: “Đã gặp cái gì?”
Vẻ mặt Triệu Thành Hoàng nhất thời có chút cổ quái, “Tôi chỉ nhìn thấy cỗ máy đó chuyển động, sau đó linh thể của tôi liền trở về, tôi thậm chí không biết đã xảy ra cái gì.”
Cái này... Trương Nguyên Thanh cũng trở nên ngưng trọng theo, nguy hiểm chưa biết là đáng sợ nhất.
Bởi vì bạn không thể làm ra phòng bị châm chích, khi nguy hiểm tiến đến, sẽ chết không minh bạch.
Đám người Quan Nhã Tiểu Viên cũng rõ đạo lý này, bởi vậy vẻ mặt đều có chút nghiêm túc, chỉ có Anh Gà Đỏ vẫn không sợ trời không sợ đất, tràn ngập ý chí chiến đấu:
“Chúng ta xuống xem chẳng phải biết ngay? Ở nơi này cân nhắc lung tung cũng vô dụng.”
Cái khác không nói, có đôi khi lời người không có đầu óc nói, ngược lại không thể phản bác.
Nhưng Triệu Thành Hoàng vẫn cảm thấy nên vững vàng một phen, nghiến răng, nói:
“Tôi thử chút nữa.”
Nói xong, trong rương thu nạp đồng xanh lại nhảy ra một âm thi, tung người lao vào đầm nước.
Trong bọt khí màu trắng dày đặc nhộn nhạo, tay chân âm thi hơi vụng về quạt nước, hướng về đáy đầm lặn xuống.
Trong sự trầm mặc chờ đợi của mọi người, Triệu Thành Hoàng nhắm mắt đột nhiên nói:
“Tôi đã nhìn thấy âm thi kia lúc trước, nó bị chém đầu rồi, hoàn toàn hư hao.”
Quan Nhã lập tức nói: “Quan sát phụ cận có cơ quan đao sắc ẩn giấu hay không, quan sát một phen vị trí âm thi ‘tử vong’ có lưu lại vết đao vết kiếm hay không.”
Vết kiếm vết đao cùng đường đạn giống nhau, có thể suy luận ngược ra phương hướng công kích đánh tới, từ đó tìm ra vị trí cơ quan.
“Không có.” Triệu Thành Hoàng nhíu mày.
“Khống chế âm thi tới gần thử xem, lần này chú ý một chút, nhìn rõ nguy cơ là cái gì.” Thiên Hạ Quy Hỏa nói.
Tiểu Viên và Ryo Asano im lặng không lên tiếng, chuyên chú nhìn.
Hai người bởi vì nghề nghiệp cùng quốc tịch, không hợp với tiểu đoàn đội, cho nên dọc theo đường đi đều rất trầm mặc.
Triệu Thành Hoàng duy trì nhắm mắt, “Ừm” một tiếng.
Mười mấy giây sau, hắn mở mắt, khóe miệng giật vài cái, “Lại mất kết nối rồi, lần này vẫn như cũ chưa thấy nguy hiểm đến từ nơi nào, nhưng tôi đã phát hiện một cái chi tiết.”
“Chi tiết gì?” Trương Nguyên Thanh thay mọi người hỏi ra.
“Văn tự trên máy móc kim loại tựa như thay đổi rồi.”