Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1820 - Chương 1820. Phi Nhạc (3)

Chương 1820. Phi nhạc (3)
Chương 1820. Phi nhạc (3)

“Văn tự gì?”

Khóe miệng Triệu Thành Hoàng lại giật một cái: “Văn tự cổ đại, không nhận ra.”

Mọi người nhìn về phía Hạ Hầu Ngạo Thiên, người sau chống nạnh ngẩng đầu: “Anh viết xuống.”

Triệu Thành Hoàng từ ô vật phẩm lấy ra một cây đoản đao, viết một chữ ở đất bùn bên đầm nước.

Mọi người vẻ mặt ngẩn ra.

Hạ Hầu Ngạo Thiên “Ồ” một tiếng: “Chung đỉnh văn (văn tự ở chuông và đỉnh), chữ này là ý tứ chó.”

“Chó?”

Mọi người vẫn là vẻ mặt ngẩn ra.

Hạ Hầu Ngạo Thiên nhún nhún vai: “Dù sao chữ là ý tứ này.”

“Đủ rồi, nét bút của các người khiến tôi không cách nào chịu nổi, xuống nước đi!” Anh Gà Đỏ thấy đều là những tin tức vô dụng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cắm đầu vào trong đầm nước.

Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, nói:

“Xuống nước đi, ở nơi này đoán mò cũng vô dụng, Triệu Thành Hoàng đã tổn thất hai âm thi, lại để âm thi đi làm vật hi sinh như vậy, cũng vẫn không có thu hoạch, tổn thất vô ích mà thôi.”

Hắn khoác thêm Pháp Bào Âm Dương, lao vào trong đầm, theo Anh Gà Đỏ cùng nhau xuống nước.

Mọi người bên đầm lần lượt lấy ra đạo cụ Thủy Quỷ, ‘Phốc phốc’ lần lượt nhảy cầu.

Nước đầm lạnh lẽo, trong suốt, nổi rất nhiều vi sinh vật như bụi bặm, sau 5 mét, đáy đầm liền hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Thành viên tiểu đội bang phái nhẹ nhàng đong đưa thân người, khống chế dòng nước, đi xuống mãi, hai ba phút sau đến đáy đầm.

Trương Nguyên Thanh xa xa thấy bóng dáng Anh Gà Đỏ, Hỏa Sư không có đầu óc đang chui vào trong một cái hành lang tối đen.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, cùng Anh Gà Đỏ một trước một sau tiến vào hành lang, hành lang khúc chiết hướng lên trên, vài phút là tới cuối.

“Ào!”

Anh Gà Đỏ nhảy ra khỏi đầm nước, cẩn thận nhìn quanh.

Trương Nguyên Thanh từ phía sau hắn chui ra, ở bên đầm nước nhẹ nhàng chống một cái, nhảy ra khỏi đầm nước.

Ánh lửa màu đỏ sậm dâng lên, hơi nước trên người vang lên “xèo xèo”, Trương Nguyên Thanh vừa chưng khô thân thể ướt sũng, vừa nhìn quét hang động.

Hang động không tính là quá lớn, khoảng gấp đôi hang động “tiết dụng”, “minh quỷ”.

Trung ương hang động dựng một cỗ máy móc kim loại cao 3 mét, nó có bệ vuông vắn nặng nề, đúc từ đồng xanh, dài rộng cao đều là 1 mét.

Trên bệ dựng một vầng trăng non đúc từ đồng thau, giống như một chiếc thuyền Nguyệt Nha nổi ở mặt nước.

Giữa hai đầu trăng lưỡi liềm nhòn nhọn lơ lửng một quả cầu đồng thau to bằng quả bóng đá, do những khối nhỏ vuông vắn tạo thành, giống như rubik.

Mỗi một khối rubik nhỏ đều in chung đỉnh văn vặn vẹo.

“Ào ào.”

Tiếng lao ra khỏi mặt nước liên tiếp vang lên, đám người Quan Nhã, Tiểu Viên lục tục nhảy ra khỏi đầm nước.

Thiên Hạ Quy Hỏa đè bả vai Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Triệu Thành Hoàng, bằng vào năng lực khống chế lửa xuất sắc chưng khô hơi nước, đồng thời quan sát cảnh tượng trong hang động.

“Chưng khô nước một phen.” Trương Nguyên Thanh ném Pháp Bào Âm Dương cho Quan Nhã.

“Thật sự có ‘Tinh Trung Báo Quốc’ .” Anh Gà Đỏ đá đá tấm bia đá, lại chỉ vào máy móc kim loại nơi xa, nói:

“Nguy hiểm có phải đến từ thứ đó hay không?”

Tiểu Viên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói:

“Chưa chắc, cũng có khả năng là bên trên.”

Cô chỉ chỉ đỉnh đầu.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, đỉnh hang đá trải rộng lỗ thủng tối đen to bằng vại nước.

“Vì sao?” Tôn Miểu Miểu vừa ngẩng đầu, vừa hỏi.

“Hai thi thể địa điểm tử vong khác nhau.” Tiểu Viên giải thích: “Âm thi thứ nhất chết ở phía dưới lỗ thủng, âm thi thứ hai chết ở cạnh máy móc.”

“Có đạo lý.” Tôn Miểu Miểu gật gật đầu.

Quan Nhã a một tiếng: “Hai âm thi đều là bị vật sắc chém đầu, nếu nguy hiểm đến từ đỉnh đầu, trên mặt đất đã lưu lại vết kiếm, nhưng không có, cho nên nguy hiểm đến từ máy móc kim loại.”

Tiểu Viên nhìn cô một cái: “Cô nói cái gì vậy là cái đó.”

Quan Nhã ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn!”

“Khụ khụ!” Trương Nguyên Thanh đánh gãy “tranh chấp” đúng lúc, nói: “Triệu Thành Hoàng, anh dùng tượng binh sĩ thử xem, bây giờ quan trọng nhất là làm rõ quy tắc của hang đá này, phương thức công kích, cường độ công kích của nó vân vân.”

Triệu Thành Hoàng lập tức lấy ra rương đồng xanh, triệu hồi ra linh phó, thao túng một bức tượng binh sĩ đồng xanh tới gần.

Mọi người nhìn chằm chằm tượng binh sĩ, kiên nhẫn chờ đợi, loại thời điểm này, chỗ tốt của việc trong đội ngũ có Thần Dạ Du liền thể hiện ra.

Vĩnh viễn có vật hi sinh dò mìn.

Tượng binh sĩ thông suốt đi qua máy móc kim loại, lượn một vòng ở trong hang đá, chưa gặp bất cứ công kích nào.

Kết quả này khiến mọi người vừa mờ mịt vừa bất ngờ.

“Âm thi sẽ gặp công kích, nhưng tượng binh sĩ sẽ không? Khác biệt giữa đôi bên là cái gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Tượng binh sĩ là vật chết, là vật phẩm, mà âm thi tuy không có sinh mệnh, nhưng âm vật cũng là một loại sinh vật.” Tri thức chuyên nghiệp của Tôn Miểu Miểu vẫn là rất vững chắc.

“Nếu thu mọi người vào trong Mũ Đỏ Nhỏ, sau đó thi triển năng lực điều khiển vật ném qua thì sao?” Trương Nguyên Thanh đột phát ý tưởng kỳ lạ.

Hết chương 1820.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment