Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1892 - Chương 1892. Ryo Asano Xin Giúp Đỡ (4)

Chương 1892. Ryo Asano xin giúp đỡ (4)
Chương 1892. Ryo Asano xin giúp đỡ (4)

Hào quang màu vàng kim trong mắt thanh niên tóc vàng lập tức mãnh liệt, khuôn mặt tuấn lãng ngưng trọng nghiêm túc như tượng tạc, thanh âm to rõ uy nghiêm, “Tôi đã chứng kiến!”

Một vòng ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt khuếch tán, hóa thành gió nhẹ đảo qua phòng uống rượu.

Ryo Asano giật mình, cảm giác trong cõi hư vô có quy tắc thành lập, có lực lượng hình thành gông xiềng ở trong lòng, lướt qua trong tích tắc.

Khế ước đã thành, các khách quý Thiên Phạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống rượu. Ryo Asano kéo cửa phòng uống rượu ra, bước nhỏ đi về phía nhà vệ sinh, cô càng lúc càng nhanh, bước nhỏ biến thành đi nhanh, đi nhanh biến thành chạy chậm.

Chạy tới nhà vệ sinh, đẩy ra một ô không có ai, Ryo Asano dựa lưng vào cửa, ôm ngực, bắt đầu kịch liệt thở dốc.

Vẻ mặt của cô trở nên cực độ hoảng sợ, trấn định cùng tao nhã ở trên bàn rượu không còn sót lại chút gì, trong đầu chỉ có một ý niệm:

Nguyên Thủy Thiên Tôn là truyền nhân Ma Quân! !

Không thể sai, cô ở trong tập hình ảnh thấy được hai món đạo cụ quen thuộc, một cái là nhẫn có thể thay đổi dung mạo, một món khác là cái bao tay Phong Pháp Sư màu lam.

Cái bao tay Phong Pháp Sư tự nhiên không cần phải nói, cái nhẫn kia, cô từng thấy, thấy ở trong phó bản giết chóc.

Ở trong nguyên thủy rừng rậm bôn ba, Nguyên Thủy-kun vì không bị nghề nghiệp tà ác nhằm vào cố ý thay đổi dung mạo, mà lúc ấy trong tay hắn đeo cái nhẫn kia.

Nếu là một món đạo cụ có lẽ là trùng hợp, vậy hai món đạo cụ trùng hợp...

“Phải nhắc nhở Nguyên Thủy-kun, bằng không hắn sẽ bị Thiên Phạt điều tra ra! Nhưng mình đã lập lời thề, không thể tiết lộ.”

“Mình cần một món đạo cụ có thể miễn khế ước, hoặc là một món đạo cụ chết thay chuyển dời thương tổn...”

Nhưng mà, trước không nói có loại đạo cụ này hay không, mặc dù có, loại đạo cụ công năng này cũng không phải cô có thể tìm được.

Ý niệm trong đầu Ryo Asano nhanh chóng xoay chuyển, sốt ruột tới mức trán toát ra mồ hôi.

Đột nhiên, cô giật mình, vì sao không hỏi Nguyên Thủy-kun? Hắn rất nhiều bảo vật, hơn nữa thân là nhân vật ngôi sao của Ngũ Hành minh, cho dù không có loại đạo cụ này, khẳng định cũng có con đường có thể mượn được.

Rõ ràng có chỗ dựa lớn như vậy, vì sao còn phải một mình mình sốt ruột?

Nghĩ đến đây, Ryo Asano vội vàng từ trong túi của kimônô lấy ra điện thoại di động, mở ra phần mềm chat, gửi tin nhắn cho Nguyên Thủy Thiên Tôn:

“Nguyên Thủy-kun, có một việc gấp muốn thỉnh giáo ngài, tôi ở dưới Kỵ Sĩ chứng kiến, bị bắt lập khế ước, xin hỏi có biện pháp nào miễn lực lượng khế ước hay không?”

Nghĩ một chút, cô lại bổ sung một câu:

“Không cần hoàn toàn giải quyết khế ước, chỉ cần chuyển dời thương tổn hoặc chết thay, một lần là đủ.”

Trương Nguyên Thanh đang cùng mẹ vợ xinh đẹp nâng cốc trò chuyện vui vẻ, ly chân cao, ánh nến, món ngon phong phú.

Địa điểm ngay trong biệt thự của Phó Thanh Dương.

Nửa giờ trước chính sự đã đàm phán xong, mẹ vợ không chút do dự ký hợp đồng, lựa chọn loại phương án thứ hai, lấy giá 1 tỷ đô la Mỹ mua 5% cổ quyền, lại cho công ty vay không lãi suất 1 tỷ đô la Mỹ làm tài chính giai đoạn đầu.

Phó Thanh Dương ký xong hợp đồng là đi luôn, hắn còn phải đi phòng luyện công luyện tập chém, không có thời gian quan tâm người cô đáng ghét này.

Phó Tuyết liền nói, mau cút mau cút, đừng quấy nhiễu ta ôn chuyện với con trai.

Trên bàn cơm, Trương Nguyên Thanh ân cần rót rượu cho mẹ vợ, nói mẹ vợ ngài thật sự là nữ cường nhân, Quan Nhã so với ngài còn kém xa, chúng ta về sau cùng nhau kinh doanh công ty, làm lớn làm mạnh, hợp tác vui vẻ.

Phó Tuyết liền mắng hắn, nói đừng cho rằng dì không biết tiểu tử con lòng dạ lang sói, không phải là muốn trói dì đến trên thuyền giặc của con sao, như vậy dì cũng chỉ có thể một con đường đi đến tối, nhưng con đã đưa ra bảng giá dì không thể từ chối, dì tiếp nhận rồi.

Phó Tuyết uống không ít rượu, khóe mắt đuôi lông mày đều đỏ, sóng mắt mê ly quyến rũ, tiếng nói chuyện dần dần to lên.

Cô ấy nói con là không biết, Phó gia không có lấy một chút mùi vị nhân tình, nếu muốn sống dễ chịu, phải vận đủ sức mà làm, lừa của đội sản xuất cũng chưa mệt như dì.

Trương Nguyên Thanh nói, ai u, mẹ ở nước ngoài lâu, thế mà còn có thể bắt trend, phải uống một cái.

Phó Tuyết một ngụm cạn hết rượu vang, tiếp tục nói: Con căn bản không biết mẹ góa con côi chúng ta vất vả bao nhiêu, dì thiên phú bình thường, năng lực bình thường, trừ bộ dạng xinh đẹp không có bản lãnh gì, mỗi ngày bị lũ chó kia trong gia tộc xa lánh, chuyện tốt vĩnh viễn không tới lượt dì. Quan Nhã con bé kia trái lại có thiên phú, nhưng nó không chịu cố gắng nha, nó chẳng những không hiểu dì, nó còn nguyền rủa dì, đừng cho rằng dì không biết, lão nương là Thám Báo. Nguyền rủa dì thì thôi, nó không thăng cấp hẳn hoi, còn giữ cấp bậc, con mẹ nó.

Hết chương 1892.
Bình Luận (0)
Comment