Hắn thi triển Tinh Độn Thuật quay về biệt thự, tắm ào một lần, nằm ở trên giường, tiếp tục suy nghĩ.
“Người của Thiên Phạt rất nhanh sẽ tới, xác suất đại khái chính là ngày mai, mình chỉ có một ngày thời gian.”
Nằm ở trên giường, hắn bỗng có chút nhớ Quan Nhã.
Lúc phiền lòng, bên cạnh có người an ủi mở đường là chuyện rất hạnh phúc, con người chính là như thế, khi đã nhấm nháp mùi vị của tình yêu, liền không muốn cô đơn một mình.
“Giả trang truyền nhân Ma Quân thật ra cũng khó, trong di sản Ma Quân mình trước mắt tiếp thu, Nhẫn Mị Lực, Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ cùng đồng hồ điện tử đều không phải đối địch, cố ý lấy ra trước mặt kẻ địch, không khỏi quá giả.”
“Chỉ có Bao Tay Tật Phong Giả có thể sử dụng, nhưng bộ phận nhỏ số người như Hoàng Thái Cực từng thấy mình sử dụng nó, lấy ra Bao Tay Tật Phong Giả tương đương không đánh đã khai.”
“Audio hèn hạ của Loa Miêu Vương, tương tự cũng bị bộ phận số người nghe nhiều nên thuộc.”
Trương Nguyên Thanh bỗng phát hiện, muốn chứng minh mình là truyền nhân Ma Quân, thế mà còn rất khó khăn, nhưng không chứng minh mình là truyền nhân Ma Quân, thì không thể làm Thiên Phạt cùng quan phương tin tưởng.
“Trừ phi có ai có thể làm chứng cho mình, chứng minh mình là truyền nhân Ma Quân.”
Trương Nguyên Thanh đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo biểu cảm đọng lại ở trên mặt.
Hắn phản ứng lại!
Hắn đã lĩnh ngộ ám chỉ ở đoạn lời cuối cùng kia của Phó Thanh Dương!
Diệu Đằng Nhi!
Diệu Đằng Nhi là mấu chốt phá cục, Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ, Nhẫn Mị Lực không thể lấy ra ở trước công chúng, nhưng có thể lấy ra ở trước mặt Diệu Đằng Nhi.
Cô là thân mật của Ma Quân, biết mấy thứ này.
Diệu Đằng Nhi chính là nhân chứng của hắn.
“Đóng giả truyền nhân Ma Quân, ở trên tiệc đêm mai bắt đi Diệu Đằng Nhi, cố ý lăng nhục cô ấy, cho cô ấy xem Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ cùng Nhẫn Mị Lực, sau đó tự xưng truyền nhân Ma Quân, muốn tiếp thu toàn bộ di sản của Ma Quân.”
“Mọi người đều biết, đàn bà góa cũng là di sản.”
“Chờ sau khi Diệu Đằng Nhi được cứu ra, cô ấy sẽ thay mình chứng minh mình là truyền nhân Ma Quân...”
“Hoàn mỹ! ! Phó Thanh Dương anh thực con mẹ nó âm hiểm nha, em gái họ của anh em tốt cũng tính kế, tôi thích, hê hê hê.”
Trương Nguyên Thanh xoay người ngồi dậy, lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Ryo Asano: “Tôi cần số điện thoại di động của tổ trưởng các người.”
***
Sáng sớm hôm sau.
Phó Thanh Dương tỉnh lại, cầm lấy điện thoại bàn đầu giường, gọi điện thoại dưới lầu, phân phó:
“Đến phòng sách cầm máy tính của tôi qua đây.”
Hắn dập máy, tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chờ hắn rửa mặt xong trở lại phòng ngủ chính, trên bàn bên cửa sổ đã bày sẵn điện thoại làm việc, cùng với một ly cà phê nóng hổi.
Phó Thanh Dương một tay bưng cà phê, một tay mở ra laptop, nhập mật mã, mở ra hòm thư.
# một tin nhắn chưa đọc #
Hắn click vào mail, nội dung là một tin nhắn ngắn gọn:
“Thiên Hạc tổ tám giờ tối nay đến thủ đô.”
Phó Thanh Dương yên lặng xóa mail, một lần nữa cầm lấy điện thoại bàn đầu giường, gọi điện thoại dưới lầu:
“Thời gian tiệc tối định ở tám giờ tối nay.”
…
Màn đêm buông xuống, một chiếc máy bay màu bạc chui ra khỏi tầng mây, mang theo tiếng vang lớn ầm ầm ầm, đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Khi máy bay lướt đi, thanh niên ngả ngớn ngạo mạn cười nói:
“Liệp Ma Nhân* chấp hành quan, lần này tới đây chơi, ngài không ngại tôi tìm Khương Cư đánh nhau chứ?”
* (người săn ma)
Liệp Ma Nhân giọng ôn hòa:
“Không chậm trễ chính sự, tùy ý.”
Một thanh niên tản mạn khác nhún nhún vai:
“Có cái gì đáng đánh, Khương Cư là con cái Bán Thần, trời sinh có thể sánh vai nghề nghiệp đỉnh phong, hội giao lưu năm kia cậu thiếu chút nữa bị hắn đánh chết, Hỏa Sư một khi động thủ liền vứt bỏ chỉ số thông minh, xuống tay không có chừng mực.”
Liệp Ma Nhân lắc đầu: “Osment tháng trước ở trong Hải Thần cung đạt được Hải Dương Chi Tâm, hắn đã khác trước kia. Hỏa Sư đại lục chiến đấu không thích dùng quá nhiều đạo cụ, ở trên thực lực tổng hợp, Khương Cư đánh không lại hắn. Osment lần này là muốn rửa sạch sỉ nhục trước đây.”
Thanh niên ngả ngớn ngạo mạn cười nói: “Chấp hành quan đại nhân, ông đừng lộ hết bài của tôi chứ, nói ra liền không có ý nghĩa.”
Khi nói chuyện, máy bay trượt đi chậm rãi dừng lại.
Liệp Ma Nhân để râu xồm đẹp mắt, đôi mắt lam thâm thúy dẫn ba vị thanh niên cùng các cán bộ Thiên Hạc tổ, dọc theo cầu thang đi xuống, ở dưới nhân viên tiếp đón chuyến bay dẫn đường, ngồi xe riêng rời khỏi sân bay.
Tình hình giao thông ở kinh thành ùn tắc, ba chiếc xe MPV xa hoa đi một chút dừng một chút, thong thả lái về phía khách sạn lớn Ngũ Hành minh dùng để tiếp đãi khách quý.
Cùng lúc đó, Tùng Hải, vịnh Phó gia.
Trong biệt thự lớn của Phó Thanh Dương, từng chiếc xe sang ra vào, từng vị đời hai đời ba đời bốn mặc lễ phục đến tiệc tối.