Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1900 - Chương 1900. Tiệc Tối (1)

Chương 1900. Tiệc tối (1)
Chương 1900. Tiệc tối (1)

Trương Nguyên Thanh được sắp xếp ở cửa biệt thự tiếp đãi khách nhân, thấy một thanh niên ngoài ba mươi tuổi từ trong một chiếc xe MPV màu đen đi xuống.

Ngũ quan của hắn không tính anh tuấn lại rất ưa nhìn, đường nét khuôn mặt tựa như điêu khắc, nhưng không lạnh cứng, mặc trang phục trường hợp chính thức có sự nghiên cứu kỹ, khí chất ôn hòa nội liễm, công chính rộng lượng, nghiêm túc lại không nghiêm khắc, giống doanh nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Trương Nguyên Thanh mừng rỡ, dang hai tay chào đón, lớn tiếng nói: “Nghĩa phụ! !”

Các quý công tử đại tiểu thư đang đi về phía trong biệt thự kinh ngạc dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

Nghĩa phụ? Nguyên Thủy Thiên Tôn còn có nghĩa phụ?

Là ai?

Vẻ mặt Hoàng Thái Cực cứng đờ.

Bị từng ánh mắt kinh ngạc và ngạc nhiên nhìn chăm chú vào, chân Hoàng Thái Cực xuất hiện tạm dừng, lại ở trong khoảnh khắc khôi phục bình thường, nhưng dáng người lặng yên thẳng lên, sắc mặt cũng càng thêm nghiêm túc, đi cùng ngôi sao thảm đỏ, lập tức có gánh nặng thần tượng.

“Tôi từng nói với cậu rất nhiều lần, đừng gọi tôi nghĩa phụ.” Hoàng Thái Cực nhíu mày, nghiêm trang nói.

“Thuận miệng thuận miệng.” Trương Nguyên Thanh nói: “Nghĩa hoàng ca à, tiệc tối hôm nay ngài nhất định phải hỗ trợ, lão đại đưa ra lợi tức hàng năm là 2.9%, cho nên người bằng lòng cho vay số tiền lớn không nhiều.”

Hoàng Thái Cực trầm giọng nói: “2.9 là hơi thấp, gửi tiền hạn mức lớn ở ngân hàng cũng kiếm hơn so với cái này.”

“Cho nên đây không phải muốn mời ngài hỗ trợ sao, ai chẳng biết bán đất cùng bán căn hộ là đại gia.”

Hoàng Thái Cực vẻ mặt làm việc công: “Tiền của tập đoàn không phải tiền của tôi, một khoản đầu tư tiền lời thấp, sẽ hạ thấp đánh giá cùng danh tiếng của tôi.”

Còn chưa dứt lời, Trương Nguyên Thanh đột nhiên hô to: “Nghĩa phụ à ~”

Khóe miệng Hoàng Thái Cực khẽ giật giật: “Tôi cân nhắc một chút.”

“Đa tạ nghĩa phụ.” Trương Nguyên Thanh dẫn Hoàng Thái Cực tiến vào nhà ăn bữa tiệc, cao giọng nói: “Lão đại, các vị khách quý, nghĩa phụ tôi đến rồi.”

Trong nhà ăn, các tuấn nam mỹ nữ mặc trang phục trường hợp chính thức cùng lễ phục kinh ngạc nhìn qua.

Từng vị người quen, từng ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ, giờ phút này đều tập trung ở trên người Hoàng Thái Cực.

Hoàng Thái Cực không có Thuật Quan Sát, nhưng hắn có thể thoải mái hiểu được đám đời hai đời ba đời bốn kia của quan phương kinh ngạc, ngoài ý muốn, cùng với một tia hâm mộ nhìn với cặp mắt khác xưa.

Loại ngoài ý muốn cùng hâm mộ này, không giống với thân phận quan phương tứ công tử của hắn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nay đã khác xưa, sau phó bản Ngũ Hành Chi Loạn, hoàn toàn chen thân danh sách người mạnh nhất dưới Chúa Tể, luận thực lực, đã có thể ngồi ngang hàng với quan phương tứ công tử.

Luận danh tiếng (mặc kệ danh tiếng tốt hay danh tiếng xấu), hắn đều vượt qua Hoàng công tử lặng lẽ ít lời, Hỏa công tử nóng nảy bốc đồng, Hoa công tử lười nhác phong lưu, cùng với l Tiền công tử ấy đức thu phục người.

Tiếng “nghĩa phụ” này, là mọi người kinh ngạc cùng ngoài ý muốn đối với Hoàng Thái Cực thế mà thu phục Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hoàng Thái Cực yên lặng thẳng lưng, như ngôi sao đi thảm đỏ đi vào đại sảnh yến hội, các vị khách thân phận hiển hách đều vây lên chào hỏi, thái độ nhiệt tình mà cung kính.

Trương Nguyên Thanh rời khỏi nhà ăn, xuyên qua đình viện, tiếp tục ở cửa biệt thự nghênh đón khách.

Rất nhanh, hắn lại nghênh đón hai người quen, đồng thời cũng là nhân vật chính của tiệc tối lần này.

—— Diệu Đằng Nhi cùng Linh Quân.

Diệu Đằng Nhi tối nay mặc cực kỳ bắt mắt, mặc áo lót trong tơ lụa màu trắng mềm mại lóe sáng, váy dài xếp ly màu lam nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái giống như một bó hoa lan.

Mà cái này vừa vặn hoàn mỹ phù hợp khí chất cùng dung mạo của cô, thanh lệ thoát tục, lại không mất đi nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

“Đằng Nhi muội muội, một ngày không gặp như cách ba thu nha.” Trương Nguyên Thanh cất tiếng cười to, dang tay ra đi lên đón, giống như muốn thân thiết ôm Diệu Đằng Nhi.

Trên mặt Diệu Đằng Nhi nở rộ nụ cười xinh đẹp, thoải mái ôm hờ hắn một lần, hừ hừ nói: “Tuổi tôi lớn hơn cậu, cậu phải gọi tỷ tỷ.”

“Vậy không được, Linh Quân là bạn bè thân thiết, anh em tay chân của tôi, cô là em gái hắn, vậy chính là em gái tôi. Chậc chậc, Đằng Nhi muội muội tối nay là muốn diễm áp quần phương sao?” Trương Nguyên Thanh chân thành lại nhiệt tình khen ngợi.

Diệu Đằng Nhi gắt: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Xấu hổ không dám nhận, xấu hổ không dám nhận nha!” Trương Nguyên Thanh nắm lên bàn tay nhỏ của Diệu Đằng Nhi, vỗ mu bàn tay, moi móc tim gan nói: “Đằng Nhi muội muội ở trong mắt tôi, chính là người đẹp số một quan phương, so với Âm Cơ còn đẹp hơn ba phần.”

Vẻ mặt cùng giọng điệu hắn đầy nghiêm túc, chỉ thiếu thề với trời.

Câu này rõ ràng đã gãi đến tâm khảm của Diệu Đằng Nhi, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân lập tức nổi lên nụ cười tươi tắn.

Cô bỗng nhiên thở dài:

“Chuyện hội thẩm phán tôi rất xin lỗi.”

Cô là chỉ việc Diệu trưởng lão chưa ở trên hội thẩm phán giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hết chương 1900.
Bình Luận (0)
Comment