Người đàn ông ‘a’ một tiếng: “Cô vẫn yếu đuối như vậy, trừ khóc cái gì cũng không biết.”
Dựa theo tính cách của Trương Nguyên Thanh, lúc này sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt trêu đùa trái tim của cô gái, để cô nín khóc mỉm cười, sau đó chính là thuận nước dong buồm lấy tay cầm của ta, bịt lỗ hổng của nàng.
Nhưng căn cứ audio loa Miêu Vương ghi lại, Ma Quân đối với Đằng Nhi cũng không dịu dàng, cực kỳ giống thanh niên bất lương nước ngoài đối đãi bạn gái, một câu một cái con bitch này, cùng đắc chí cho rằng là gọi yêu.
Thời gian có hạn, hắn không để bi thương của Đằng Nhi lên men, nói: “Tôi không có thời gian xem cô ở nơi này khóc nhè, mảnh bản đồ lần trước đưa cho cô đâu, trả lại cho tôi đi.”
Tiếng khóc của Diệu Đằng Nhi khựng lại, ngẩng đầu lên, trừng mắt nói: “Không cho, đó là gia sản anh chia cho tôi. Trừ phi, trừ phi anh cầm lại bộ phận kia cho Âm Cơ.”
Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên không vui: “Tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Diệu Đằng Nhi ấm ức cắn cánh môi, “Vậy, vậy anh cởi bỏ dây thừng của tôi, tôi lấy cho anh. Ừm, tôi tựa như trúng độc rồi, anh giải giúp tôi.”
Người đàn ông “Ừm” một tiếng, giật đứt dây thừng buộc chặt ở trên người cô, lại từ trong túi lấy ra một ống tiêm, bơm vào tĩnh mạch cổ.
Vài giây sau, tay chân Diệu Đằng Nhi khôi phục sức lực, cô thẳng lưng, ngồi kiểu vịt* ở trên giường, “Thứ anh tặng tôi, tôi đều mang theo bên người.”
* kiểu ngồi hai chân gập lại, đầu gối hướng về phía trước, hai bàn chân quay về sau lưng, giống tư thế nửa quỳ nửa ngồi
Đột nhiên, cô từ trong ô vật phẩm lấy ra một cây gai gỗ dài ba tấc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào ngực người đàn ông.
Máu tươi ấm áp bắn tung tóe, cô thuận thế xoay người lăn đến một bên khác của giường, lại chộp một cái, lấy ra một cái bồn hoa nho nhỏ, thét to: “Ông ngoại cứu cháu!”
Cây mầm nhỏ khẽ lay động, chưa có bất cứ biến hóa nào.
Diệu Đằng Nhi ngẩn ra.
Một giây sau, cảnh vật trong phòng như ảo ảnh tan vỡ.
Diệu Đằng Nhi mờ mịt mở mắt, ánh đèn sáng tỏ, cô nằm ở trên giường lớn của khách sạn, mái tóc dài màu nâu tản ra ở trên ga giường trắng phau, giống như đóa hoa nở rộ, tay chân vẫn như cũ bị trói chặt, thân thể vẫn đang bủn rủn vô lực.
Mọi thứ vừa rồi đều là ảo cảnh!
Duy nhất không thay đổi là nước mắt trong mắt cô.
“Chậc chậc, ngươi làm sao nhìn thấu thân phận của ta?” Người bên cửa sổ cười nói: “Ta ngụy trang hẳn là cũng không tệ.”
Diệu Đằng Nhi khụt khịt mũi, áp chế cảm xúc trong ảo cảnh mang ra, lạnh lùng nhìn về phía bên cửa sổ.
Nơi đó có một người trẻ tuổi ngũ quan bình thường, ngầm chứa tang thương, rõ ràng là Ma Quân.
Nhưng Diệu Đằng Nhi biết, hắn không phải!
“Hắn là kẻ rất mâu thuẫn, kiệt ngạo bất thường, nhưng lại dịu dàng thiện lương, đại đa số thời điểm, hắn đối với ta đều rất không kiên nhẫn, nhưng chỉ cần ta khóc, hắn nhất định sẽ dỗ ta, mặc dù lúc dỗ cũng rất không kiên nhẫn.” Diệu Đằng Nhi cười lạnh nói:
“Ngươi không phải hắn, ngươi chỉ là tiểu nhân ti tiện ngụy trang thành hắn.”
A, thì ra Ma Quân là loại đàn ông đối ngoại nói “Ở nhà tôi làm chủ”, thực ra là làm chó liếm của vợ? Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh hơi cứng ngắc.
“Thái Nhất môn chủ và Nguyên Soái nói hắn đã chết, vậy tuyệt đối không thể sai.” Trong mắt Diệu Đằng Nhi hiện lên một mảng đau đớn, nhanh chóng thu liễm, nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai, bắt cóc ta có mục đích gì!”
“Thì ra ngươi cũng không phải yêu vào thành ngu.” Trương Nguyên Thanh xoay người lại, giơ tay, cười tủm tỉm nói: “Ta quả thật không phải Ma Quân, về phần bắt cóc ngươi, đương nhiên là tiếp thu di sản của hắn.”
Dưới ánh đèn, ngón trỏ cái tay kia đeo một chiếc nhẫn bằng bạc.
Con ngươi Diệu Đằng Nhi đột nhiên co rút lại, thất thanh thét chói tai: “Ngươi, ngươi chính là truyền nhân Ma Quân Thái Nhất môn đang tìm? !”
Trương Nguyên Thanh vuốt ve nhẫn, nhếch lên nụ cười: “Rõ ràng dễ thấy!”
Diệu Đằng Nhi sững sờ nhìn hắn, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ tựa như tạc tượng, nước mắt trong hốc mắt giàn giụa, ẩn chứa bi thương như thủy triều.
Truyền nhân Ma Quân xuất hiện, chứng cứ người nọ trở về linh cảnh lại thêm một cái.
Cô chưa từng hy vọng xa vời Ma Quân còn sống, nhưng loại cảm giác bị đao đâm đi đâm lại này quá đau rồi.
“Ta vừa rồi nói, không có thời gian xem ngươi khóc nhè, giao ra món đồ Ma Quân đưa cho ngươi đi.” Trương Nguyên Thanh cường điệu nói: “Phần mảnh bản đồ kia.”
Trong mắt Diệu Đằng Nhi hiện lên một phần kiên quyết: “Ngươi giết ta đi.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh “chậc” một tiếng, Linh Quân nói không sai, Diệu Đằng Nhi là tính tình ngoài mềm trong cứng, xem ra uy hiếp đe dọa bình thường là vô dụng.
Chẳng qua không sao, hắn còn có tuyệt chiêu.
Vì thế hắn cười ha ha: “Giết ngươi? Ta vì sao phải giết ngươi, vừa rồi nói rồi, ta là tới tiếp thu di sản của hắn, mảnh bản đồ là di sản, ngươi cũng vậy.”
Diệu Đằng Nhi biến sắc.