Trương Nguyên Thanh đi thong thả đến bên giường, Diệu Đằng Nhi hoảng sợ di chuyển đến chân giường, nhưng bị hắn tóm chặt mắt cá chân trắng nõn, kéo trở về.
Váy dài xếp ly màu lam ở trong quá trình kéo trượt đến gốc đùi, một đôi chân ngọc thon dài ở dưới ánh đèn lóe ra hào quang trắng sứ, nhẵn nhụi tựa như ngà voi.
Trương Nguyên Thanh thưởng thức mắt cá chân mịn màng mát lạnh, lộ ra nụ cười tà ác: “Nữ nhân của Ma Quân quả nhiên là cực phẩm, xúc cảm này, làn da này, chậc chậc...”
Diệu Đằng Nhi phát ra tiếng thét chói tai cao vút.
“Kêu đi, kêu rách cổ cũng sẽ không có ai nghe thấy, ta đã bày ra linh lục cách âm ở trong phòng.”
Nói xong, hắn ở trong lòng lẩm bẩm một câu: Lời thoại tiêu chuẩn của nhân vật phản diện!
Hắn chưa tiến một bước xâm phạm Diệu Đằng Nhi, mà là một bộ tư thái mèo vờn chuột, cười tủm tỉm từ trong túi lấy ra hai vật phẩm, triển lãm cho cô xem, thú vị ác ý nói:
“Ta không giống với Ma Quân tên cặn bã kia, ta chưa từng bắt buộc phụ nữ, chẳng qua, cái nhẫn này có thể khiến ngươi rất nhanh yêu ta. Mà cái bình xịt này, sẽ làm ngươi không rời bỏ ta được.”
Giọng Trương Nguyên Thanh trầm thấp khàn khàn, cố ý bắt chước tiếng của Ma Quân, nhưng ở trong tai Diệu Đằng Nhi, lại giống như ác ma lẩm bẩm, “Ngươi sẽ cam tâm tình nguyện hầu hạ ở dưới thân ta, sẽ chủ động đòi lấy, sẽ báo đáp bằng dòng suối, sẽ quên đi kẻ thất bại kia.”
Tiếng thét chói tai của Diệu Đằng Nhi khựng lại một phen, sững sờ nhìn Nhẫn Mị Lực cùng Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ, vài giây sau, trong đôi mắt đẹp của cô chợt toát ra cực độ sợ hãi, cực độ tuyệt vọng.
Hiển nhiên, cô biết công năng của hai đạo cụ này.
A, xin lỗi Đằng Nhi, hy vọng cô đêm nay sẽ không gặp ác mộng... Trong lòng Trương Nguyên Thanh có chút áy náy, giật đứt dây thừng trói ở trên chân cô, nhưng không phải vì mở trói, mà là tiến một bước ép cô đi vào khuôn khổ.
Thân thể Trương Nguyên Thanh ngã về phía trước, tấm thân cường tráng tách ra đôi chân dài trắng bóc của Đằng Nhi, một tay chống ở bên tai cô, một tay dọc theo mặt ngoài cái đùi trơn bóng hướng lên trên, vươn vào làn váy, đụng đến mép ren, sau đó ngừng lại.
Diệu Đằng Nhi bởi vì sợ hãi mà co giật, lại một lần phát ra tiếng thét chói tai cao vút tuyệt vọng.
“Ồ, ngươi lúc lên giường với Ma Quân không phải rất lẳng lơ sao, trong cái loa kia đã ghi lại tiếng kêu trên giường của ngươi, sao bây giờ ngược lại đóng vai hoàng hoa khuê nữ rồi?”
Hắn vừa để lộ ra càng nhiều tin tức, vừa chờ đợi cảm xúc của Đằng Nhi bình tĩnh trở lại.
Bắt cóc đến bây giờ hơn một giờ, từ góc độ Diệu Đằng Nhi suy nghĩ, đám tinh anh quan phương trong buổi tiệc khẳng định đã phản ứng lại.
Anh họ Linh Quân sẽ ngay lập tức thông báo ông ngoại, mà lấy thủ đoạn của ông ngoại, lấy năng lực của đám người Phó Thanh Dương, Nguyên Thủy Thiên Tôn, tìm được cô chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên kéo dài thời gian là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, Diệu Đằng Nhi vì tự bảo vệ mình, nhất định sẽ giao ra mảnh bản đồ.
Mà từ góc độ truyền nhân Ma Quân để nói, lâu như vậy còn chưa xâm phạm Diệu Đằng Nhi, là vì vị truyền nhân này mục tiêu chủ yếu là di vật Ma Quân trên người Đằng Nhi, ngủ cô là thứ yếu.
Logic liền khép vòng.
Mọi người sẽ không bởi vì truyền nhân Ma Quân nhăn nhó không ngủ Diệu Đằng Nhi mà cảm thấy kỳ quái.
“Ta...” Diệu Đằng Nhi cuối cùng không kiên trì được, thét to: “Cho ngươi, cho ngươi! !”
Trương Nguyên Thanh thuận thế thẳng người dậy, tay từ dưới váy rụt về, vẫn duy trì mỉm cười tà mị điên cuồng: “Ta thích cô nương biết điều, về sau ngươi liền đi theo ta đi.”
Dứt lời, giật đứt dây thừng trên cổ tay Diệu Đằng Nhi, “Đừng giở trò, ngươi không thể xác định mình còn ở ảo cảnh hay không, nếu lại dám gạt ta...”
Hắn liếc dáng người linh lung núi non chập trùng của Diệu Đằng Nhi một cái, cười hề hề.
Diệu Đằng Nhi lạnh toát một trận, day day cổ tay đau mỏi, cắn môi, từ trong ô vật phẩm lấy ra một mặt dây chuyền ngọc vỡ hình tam giác, trắng như mỡ dê, mặt ngoài có khắc những điểm lõm nhỏ, giống như các ngôi sao.
Cô bình thường sẽ đeo vật phẩm này ở trên cổ, tối nay bởi vì tham gia tiệc tối, cần đeo vòng cổ kim cương, cho nên tháo xuống thu vào ô vật phẩm.
Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, vươn tay đoạt lấy mảnh ngọc.
Vài giây sau, thuộc tính vật phẩm hiện lên:
“Tên: Vũ Hóa Tiên Ngọc (tàn)”
“Loại hình: Ngọc bội”
“Công năng: Mở ra”
“Giới thiệu: một trong các mảnh vỡ chìa khóa kho báu Vũ Hóa tiên môn, tập hợp đủ mảnh vỡ có thể mở ra kho báu của Vũ Hóa tiên môn.”
“Ghi chú: Mảnh vỡ tổng tổng cộng có sáu khối.”
Vũ Hóa tiên môn? Sao có chút quen tai nha, hình như từng nghe ở nơi nào... Cái đệch, nhớ ra rồi, Vũ Hóa tiên môn hậu cung ba ngàn người đẹp kia khiến Ma Quân lưu luyến quên về?