Kẻ này rõ ràng trúng độc suy yếu, lại bộc phát ra lực lượng thật lớn, Lương Sơn Thủy Sư giãy mấy lần thế mà chưa thể đánh bật hắn ra.
Bộp bộp bộp... Mưa đạn trút xuống, bắn xuyên vỏ xe, cắm vào bên trong đầu xe.
Lương Sơn Thủy Sư lập tức thu khuỷu tay, ấn đầu Tiểu Vương xuống, quát:
“Nghe, nghe, Vương Tiểu Nhị, anh họ của cậu chính là kẻ hút thuốc phiện, hút thê ly tử tán, hút cửa nát nhà tan, cậu từng nói, ở năm ấy cậu đọc cấp ba, hắn bán đứa con lớn ba tuổi, chỉ vì mấy vạn tệ tiền hút thuốc phiện, chị họ cậu bởi vì việc này uống thuốc sâu tự sát. Hắn là bại hoại của gia tộc các người, mỗi người nhắc tới hắn đều nghiến răng nghiến lợi, cậu một lần muốn thừa dịp chưa tròn mười tám tuổi, xách đao giết hắn.”
Vương Tiểu Nhị ngẩn người, giận tím mặt:
“Đừng nhắc tên khốn đó với tôi, đều là con mẹ nó chuyện cũ năm xưa rồi, anh là vì chọc giận tôi là sao, đúng vậy, anh thành công chọc giận tôi rồi đó, đậu má.”
Khi nói chuyện, nâng cánh tay hướng về trại nuôi heo bên kia bắn bừa mấy phát.
“Anh họ cậu là tên khốn, nhưng cậu có từng nghĩ không, hắn cũng không muốn khốn kiếp nha.” Giọng Lương Sơn Thủy Sư bỗng nhiên trầm thấp, “Thuốc phiện thứ này cậu biết, càng ngày càng cao cấp, càng ngày càng đáng sợ, nghiện rồ liền không cai nổi, chết cũng không cai được. So với thuốc phiện bây giờ, nha phiến ma túy chỉ là kẹo làm ẩm cổ họng, đến cái rắm cũng không bằng. Giống anh họ cậu loại người khốn kiếp này, biên cảnh còn có rất nhiều rất nhiều. Có bao nhiêu người trở thành bại hoại gia tộc, có bao nhiêu đứa nhỏ bị bán đi? Việc của chúng ta tựa như trị thủy, nơi nào hở thì bịt nơi đó, nhưng chấp sự một khi chết, đập lớn liền đã vỡ, nước lũ sẽ bao phủ toàn bộ Nam Minh thị, toàn bộ Bát Quý tỉnh, chảy về phía cả nước. Kẻ khốn kiếp giống anh họ cậu sẽ càng ngày càng nhiều.”
Vương Tiểu Nhị ngây dại.
Tiếng súng không ngừng vang lên, hỏa lực của kẻ địch liên tục trút xuống, tốc độ nói của Lương Sơn Thủy Sư cũng càng lúc càng nhanh:
“Năm trước cậu ở phân bộ Thanh Hòa trong thi đấu đoạt được hạng 3 giai đoạn Siêu Phàm, chấp sự từng hỏi cậu, có muốn đi thành thị khác phát triển không, cậu đã từ chối, cậu vì sao từ chối? Bởi vì nơi này là quê hương của cậu, cho nên cậu không muốn đi, cậu muốn lưu lại phòng thủ. Nhưng mà nơi này... Con mẹ nó cũng là nhà của lão tử.”
Vương Tiểu Nhị hốc mắt đỏ bừng, tay lại buông lỏng ra.
“Lựa chọn con đường này thì đừng sợ chết, chờ cấp bậc cậu tăng lên rồi, cậu đáng chết cũng phải chết, dám rời khỏi Nam Minh, lão tử thành quỷ cũng không buông tha cậu. Lão tử mười năm không về nhà, cậu nhớ rõ có rảnh thay tôi thăm cha mẹ.” Lương Sơn Thủy Sư một cước đá văng hắn, như mũi tên rời cung chạy ra ngoài.
“Pằng pằng pằng!”
Tiếng súng liên tiếp vang lên, bên chân Lương Sơn Thủy Sư bắn tung lên từng mảng bụi bậm, đó là viên đạn hất tung bụi đất. Rất nhanh, thân thể hắn cũng bắn tung tóe bọt nước.
Viên đạn đã bắn trúng hắn.
Lương Sơn Thủy Sư không để ý tới một chút nào, kiên trì nhắm bóng tối hướng đông chạy như điên, hắn là Thủy Quỷ, công kích vật lý bình thường không thương tổn được hắn.
“Yểm hộ đội trưởng!”
Vương Tiểu Nhị hốc mắt đỏ lên rống to, thò nửa cái đầu ra, hai tay cầm súng, không ngừng bóp cò súng.
Hắn biết rõ bị động của Thủy Quỷ, bị động của mỗi Thủy Quỷ đều là có cực hạn, không có khả năng duy trì mãi, tựa như nín thở, bạn chung quy phải đổi hơi, một khi liên tục bị đạn công kích, khi đổi hơi, sẽ bị bắn thành cái sàng.
Mà đội trưởng đã trúng cổ độc, thân thể không ở trạng thái toàn thịnh.
“Pằng!”
Một tiếng vang lớn bao trùm tiếng súng ngắn quanh quẩn ở trong bóng đêm.
Súng bắn tỉa! Trong lòng Vương Tiểu Nhị quen thuộc súng ống đột nhiên trầm xuống, sau đó, hắn nghe thấy trong bóng tối nơi xa truyền đến tiếng vang máu thịt chia lìa cùng tiếng té ngã.
Vương Tiểu Nhị biến sắc hẳn, quay ngoắt đầu lại, Lương Sơn Thủy Sư ngã xuống trong vũng máu, đầu gối bị viên đạn đường kính lớn xé rách, chỉ nối bằng một tầng da.
Trong trại nuôi heo có một tay súng bắn tỉa, tài bắn súng không kém gì hắn.
Tay súng bắn tỉa một mực ngủ đông không nổ súng, tùy ý hai bên sống mái với nhau, vừa rồi sâu sắc bắt giữ được thời gian đổi hơi của đội trưởng, một đòn trúng mục tiêu.
Thám Báo, đây là một vị Thám Báo sa ngã.
Vương Tiểu Nhị thấy rõ ý đồ của tay súng bắn tỉa, nhiệm vụ của tay súng bắn tỉa là mang tất cả mọi người đều áp chế ở hiện trường sống mái với nhau, bảo đảm Thông Linh Sư của Linh Năng hội thuận lợi vây giết chấp sự.
“Cứu người, cứu người nha!” Vương Tiểu Nhị sắc mặt dữ tợn rít gào một tiếng, không chút do dự, nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài.
Khóe miệng kẻ tập kích nấp trong bóng tối đang nhếch lên nụ cười lạnh, nhắm Vương Tiểu Nhị.
Hắn chưa giết Thủy Quỷ kia, chính là đang vây điểm đánh viện binh, hắn chắc chắn hành giả hợp pháp quan phương sẽ cứu đồng đội.