Đạo đức, hữu tình, chính nghĩa, vĩnh viễn là điểm yếu trí mạng của những kẻ này.
Vương Tiểu Nhị chỉ là Thám Báo cấp 2, trong bóng đêm không thể nhìn thấy vị trí cụ thể của tay súng bắn tỉa, không thể phán đoán đường đạn. Nhưng lấy tốc độ của súng bắn tỉa, mặc dù dự đoán được đường đạn, tố chất thân thể của Thám Báo cấp 2 cũng không làm được tránh đi viên đạn bắn tỉa, huống chi hắn bây giờ còn có chút suy yếu bủn rủn.
Nhưng Vương Tiểu Nhị thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của mình, hắn chính là đi ra làm bia ngắm sống.
Hắn chưa đánh tiếng với đồng đội phía sau, thậm chí không có ánh mắt giao lưu, nhưng Vương Tiểu Nhị tin tưởng, ở một khắc đó mình trúng đạn, đồng đội phía sau sẽ cứu đi Lương Sơn Thủy Sư.
Mặt khác, hắn chỉ có trúng đạn, mới có thể thông qua đường đạn xác định kẻ địch ở phương vị nào, trước khi chết hắn sẽ đáp lễ một phát súng, nếu vận khí tốt có thể giết chết tay súng bắn tỉa, vận may kém bắn trượt, có thể ép tay súng bắn tỉa rụt cổ, sáng tạo thời gian cho đồng đội cứu người.
“Pằng!”
Nòng súng tối đen thon dài phun lửa, viên đạn đường kính lớn xoay tròn rời nòng tốc độ cao.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Vương Tiểu Nhị nghiêng ngả lảo đảo vậy mà lại kiệt sức né tránh xê dịch thân thể cứng đờ, sự sâu sắc đến từ Thám Báo, khiến hắn dự cảm được cái chết của mình.
Đúng lúc này, một bàn tay không chút dấu hiệu từ sau vai hắn vươn ra, lòng bàn tay đẩy về phía trước.
Viên đạn xoay tròn tốc độ cao giống như va chạm vào tường khí vô hình, mềm mại, dốc hết toàn lực xoay tròn, nhưng trước sau không thể khoan thủng tầng phòng ngự đó.
Biến hóa bất thình lình xảy ra, khiến tất cả mọi người đều ngây cả người.
Vương Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn một màn này, phía sau hai quan phương hành giả hướng về Lương Sơn Thủy Sư chạy như điên cũng cứng ngắc ở tại chỗ, không biết nên tiến hay lui.
“Đừng thất thần, đang đánh đó!”
Thanh âm bình tĩnh từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, Vương Tiểu Nhị thấy cổ tay cái tay kia xoay lại, bấm tay nhẹ nhàng búng.
Viên đạn bắn nhanh đi, xuyên thấu bóng tối, biến mất ở trong trại nuôi heo, bên trong chợt truyền đến một tiếng “Phốc”, là tiếng thi thể ngã xuống đất.
Con ngươi Vương Tiểu Nhị kịch liệt co rút lại, thần kinh căng lên từng sợi, giống như ở trong rừng ngẫu nhiên gặp mãnh hổ, loại cảm giác nguy cơ adrenalin tăng vọt đó khiến da đầu hắn phát tê.
Đây là lực lượng cường đại cỡ nào? Tay không tiếp viên đạn bắn tỉa, trong nháy mắt đánh gục Thám Báo ẩn nấp trong bóng tối.
Chấp sự Truy Độc Giả cũng không thể thoải mái làm được một bước này.
“Đừng sợ, viện binh!”
Thanh âm kia phía sau trấn an Vương Tiểu Nhị một câu, búng ngón tay ‘Tách’, khẽ cười nói: “Xử lý bọn hắn!”
Vừa dứt lời, một bóng đen từ bên đường nhỏ cỏ xanh ngoài trại nuôi heo lao ra, trong tay cầm một cây trường đao màu đỏ, rầm rầm rầm lao về phía trại nuôi heo, nhảy qua chướng ngại vật bố trí từ xe hơi màu đen.
“Pằng pằng pằng...”
Đám buôn thuốc phiện canh giữ ở ngoài trại nuôi heo điên cuồng bắn. Ở biên cảnh hơi hỗn loạn, các hành giả tầng dưới chót chiến đấu vẫn lấy súng ống làm chủ, tuy cũng có thể bằng vào kỹ năng, thân pháp tránh đạn, nhưng phe phần tử phạm tội cũng có nghề nghiệp tà ác, trước khi tiêu hao hết đạn dược của địa phương, tùy tiện xông qua vật lộn sẽ chết rất nhanh.
Hơn nữa trong tay băng đảng tội phạm cỡ lớn thường thường còn có lựu đạn, thậm chí súng phóng lựu những thứ đồ chơi này. Làm việc ở loại địa phương này, đầu tiên phải lén lút, lén lút được mới có thể sống sót, có mạng mới có thể chấp pháp.
Nhưng tên Trình Giảo Kim nửa đường giết ra này một khi xung phong không chút lý trí, tựa như một con trâu điên.
Một giây sau, một màn khiến tất cả mọi người ở đây trợn mắt cứng lưỡi đã xảy ra, viên đạn như mưa rào bắn ở trên người bóng đen cầm đao không né không tránh, bắn ra tiếng vang trầm gậy gỗ đập bao cát.
Chưa thể phá vỡ phòng ngự.
Người nọ cứ như vậy đội mưa bom bão đạn lao vào trại nuôi heo, sau đó, tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi truyền đến, xen lẫn tiếng súng kịch liệt, nhưng rất nhanh ngay cả tiếng súng cũng đã biến mất.
Trong trại nuôi heo tràn ngập yên tĩnh.
Đám trị an viên, quan phương hành giả rúc ở đầu xe nhìn nhau, cách vài giây, một vị Hỏa Sư cấp 2 dẫn đầu không nhịn nổi, hai tay cầm súng, họng súng hướng xuống, chậm rãi tới gần trại nuôi heo.
Khi tới gần cửa nhỏ hẹp cách không đủ 5 mét, hắn ném một quả cầu lửa vào, ánh lửa thiêu đốt chiếu sáng lên cảnh tượng chuồng heo đơn sơ, đầy đất là mảnh thi thể, máu tươi đặc sệt dọc theo mặt sàn xi măng lồi lõm lan tràn, không có một khối nào đầy đủ.
“Chết, chết hết rồi...” Hỏa Sư lẩm bẩm.
“Vị, vị kia viện binh đâu, là viện binh à.” Có người hỏi, nửa câu sau nói thật cẩn thận.
Hỏa Sư lại ném một quả cầu lửa vào, ánh mắt nhìn quét, kêu lên: “Không thấy nữa!”