Không thấy nữa... Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn quanh, vị cao thủ kia phía sau cũng không thấy nữa, màn đêm nặng nề, thanh âm vừa rồi giống như là ảo giác.
Đột nhiên, ánh mắt hắn co lại, thấy cạnh cái chân gãy rời của Lương Sơn Thủy Sư đánh rơi một ống tiêm màu vàng nhạt.
Sinh mệnh nguyên dịch? !
Vương Tiểu Nhị vừa mừng vừa sợ, hô to: “Là viện binh, là viện binh của quan phương!”
Chỉ có người một nhà mới sẽ để lại sinh mệnh nguyên dịch quý giá như thế, tổ chức hợp pháp dân gian, cao thủ Thanh Hòa tộc? Vị cao thủ thần bí kia không những là viện binh, còn là nhân vật lớn, nhân vật lớn thông cảm với hành giả tầng dưới chót.
“Thật là viện binh...”
Các quan phương hành giả cùng trị an viên may mắn còn sống sót như trút được gánh nặng, khuôn mặt dính đầy vết máu cùng mồ hôi lộ ra vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng với thoải mái như trút được gánh nặng.
Vương Tiểu Nhị lảo đảo chạy như điên tới bên cạnh đội trưởng, nhặt lên sinh mệnh nguyên dịch liền đâm vào tĩnh mạch cổ.
Lương Sơn Thủy Sư mất máu quá nhiều rất nhanh tỉnh lại, câu đầu tiên khi mở mắt ra: “Đệch, lão tử thế mà chưa chết.”
“Viện binh đến rồi, viện binh đến rồi, hơn nữa là viện binh rất mạnh...” Vương Tiểu Nhị vừa mở miệng, đã bị Lương Sơn Thủy Sư phất tay ngắt lời, “Tôi vừa rồi còn chưa ngất, súc sinh trong trại nuôi heo bị chém sạch mới ngất.”
Vương Tiểu Nhị cười tươi, nói: “Ngài cũng sắp chết rồi còn vững vàng như vậy, vậy ngài đội trưởng đã nhìn thấy chưa, cứu viện là ai?”
Lương Sơn Thủy Sư lắc đầu, “Đưa lưng về phía tôi, chưa nhìn thấy.”
“Vậy hắn biến mất như thế nào?”
“... Tôi hoảng hốt một phen, chưa thấy rõ, có thể là mất máu quá nhiều?”
“Nhưng mà viện binh ở đâu ra vậy?” Vương Tiểu Nhị bình tĩnh lại, “Thành phố chúng ta không có loại nhân vật lớn này nha. Chẳng lẽ là phân bộ Tây Ni? Nhưng cũng không kịp nha.”
Phân bộ Tây Ni là phân bộ lớn nhất tỉnh Bát Quý (không tính Thanh Hòa tộc), có hai vị trưởng lão tọa trấn, nhưng cách nơi đây hơn 400 km. Trưởng lão cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn chạy tới.
Hai người nhất thời trầm mặc.
“Chuyện không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao chấp sự được cứu rồi, sau khi hành động kết thúc tự nhiên biết.” Lương Sơn Thủy Sư nói.
Vương Tiểu Nhị dùng sức gật đầu.
Lương Sơn Thủy Sư đột nhiên nói: “Những lời kia lúc trước tựa như có chút ra vẻ quá, quên nó đi, tôi không muốn ngày mai ở trong phân bộ nghe được bất luận kẻ nào đề cập.”
“Yên tâm, tôi cũng không phải Viên Đình kia của Thái Nhất môn.”
...
Phía đông trại nuôi heo là từng mảng lớn đất hoang, mọc đầy cỏ dại, lầy lội ướt át.
Truy Độc Giả là Kiếm Khách ngoài ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, dung mạo thật ra rất anh tuấn, nhưng hàng năm gió thổi nắng phơi khiến làn da trở nên thô ráp, anh tuấn không quá rõ ràng nữa.
Trừ ngăm đen cùng thô ráp, đặc thù duy nhất của khuôn mặt là mất lông mày, chân mày bên trái chỉ có một nửa.
Lúc này, Truy Độc Giả khoác một bộ giáp mây phát ra ánh sáng xanh lá âm u, tay cầm một cây trường kiếm ánh bạc lấp lánh, đang chiến đấu cuốn lấy một con gián hình người.
Người gián cao 3.5m, khôi ngô lại linh hoạt, chỗ cổ tay mọc ra hai cây chất sừng bén nhọn dài 1m, hoặc đâm hoặc gạt hoặc chém, đánh bất phân thắng bại với Truy Độc Giả.
Luận năng lực cận chiến, Thông Linh Sư cũng không phải đối thủ của Kiếm Khách, nhưng cổ độc mùi đậm đặc rải ở trong không khí, theo hít thở xâm nhập trong cơ thể Truy Độc Giả, tằm ăn rỗi sinh cơ của thân thể này.
May mắn thân là chấp sự cấp 5 hắn coi như có chút của cải, đạo cụ giai đoạn Thánh Giả cả thảy hai món, áo giáp Mộc Yêu đã có thể khôi phục thể lực, giải độc lại có thể tăng cường phòng ngự.
Kiếm là vật báu chém sắt như chém bùn, có thể dễ dàng cắt giáp trụ cứng rắn của người gián.
Nhưng Truy Độc Giả vẫn cửu tử nhất sinh, trừ người gián, bên cạnh còn có một Thông Linh Sư, Thông Linh Sư này dáng người thấp bé, giống như chuột, móng vuốt to ngắn kẹp một cây ống trúc đen dài nửa mét.
Kèm theo Tước Phúc thêm vào tên khí “Phốc phốc” như mưa.
Truy Độc Giả vừa chống đỡ người gián công kích, vừa đề phòng mũi tên khí đánh lén, giống như đang đi trên dây, có chút vô ý sẽ mất mạng.
Mà dù vậy, kiệt sức cũng là chuyện sớm hay muộn.
Hai vị Thông Linh Sư lộ số cực kỳ nham hiểm, một người chủ công, một người áp trận, con chuột lớn áp trận chỉ đánh lén không áp sát, một khi Truy Độc Giả ý đồ đào tẩu, con chuột lớn áp trận có thể lập tức ngăn trở.
Mà hai người áp sát chiến đấu, rất dễ dàng để chấp sự cấp 5 của phân bộ Nam Minh đào tẩu.
“Ha ha, Truy Độc Giả, thật ra tình báo ngươi thu được không sai, chúng ta quả thật có một lượng lớn thuốc phiện muốn đưa vào, chẳng qua không phải hôm nay, là ngày kia.” Con chuột lớn phun ra hai mũi tên độc, cười giả dối:
“Giết ngươi, thuốc phiện có thể nhanh chóng khuếch tán ở Nam Minh thị, lấy thời gian ngắn nhất đưa đến các nơi của Bát Quý tỉnh, lại chảy về phía cả nước, đến lúc đó muốn ngăn chặn lô thuốc phiện này liền khó khăn.”