Trong hình ảnh, dãy núi uốn lượn như rồng, xanh tươi rậm rạp.
Theo hình ảnh không ngừng kéo vào, cuối cùng dừng hình ảnh ở một mảng rừng rậm.
“Tìm được nơi Minh Vương ngủ say rồi!”
Trương Nguyên Thanh chợt mở mắt, quả nhiên, có vật phẩm Minh Vương từng tiếp xúc thời gian dài, định vị liền dễ dàng hơn nhiều.
“Minh Vương quả nhiên trốn ở trong Thập Vạn Đại Sơn, nếu là bình thường, tỷ lệ hắn bị phát hiện rất thấp, nhưng bây giờ phân bộ Thanh Hòa mấy ngàn người, tìm khắp núi đồi, muộn nhất một ngày có thể phát hiện nơi hắn ngủ say. Mình phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài...”
Hắn lập tức lấy ra điện thoại di động, gọi điện cho Truy Độc Giả, nói: “Chuẩn bị xuất phát, tới Thập Vạn Đại Sơn.”
Sau đó, hắn lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ ra Ngân Dao quận chúa.
“Làm việc dựa theo kế hoạch, mang theo Da Người Hoàn Mỹ đi phân bộ Thanh Hòa tìm Vân Mộng.” Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên liếc qua hầu bao chỗ vòng eo của cô, khóe miệng giật giật: “Thứ đồ chơi này cô không thể mang.”
Ở dưới Ngân Dao quận chúa ấm ức kháng nghị, Trương Nguyên Thanh cứng rắn tháo xuống hầu bao, thu về không gian mũ.
...
Phân bộ Thanh Hòa.
Trong tòa phụ của biệt thự tộc trưởng, Hải Yêu Osment kiêu căng đang cao hứng nói về gia thế, kiến thức, ánh mắt của mình, hướng cô miêu tả nội tình tư bản trăm năm tích lũy.
Người bình thường không đáng Osment khoe khoang gia thế của mình, nhưng cô nương bên người tên Vân Mộng này thì có thể.
Cô rất đẹp, mắt to trong suốt linh động, khí chất sạch sẽ hồn nhiên, đều hấp dẫn Osment thật sâu.
Làm quý công tử gia tộc tư bản lâu đời, Osment có bệnh chung của quý công tử —— phong lưu.
Hắn rất thích ý phát sinh chút chuyện tuyệt vời với các cô nương xinh đẹp nước ngoài, tuy đoạn quan hệ này nhất định ngắn ngủi, nhưng đây chính là điều hắn muốn.
Osment nói hồi lâu, thấy cô nương bên cạnh bàn có chút xuất thần, không tập trung lắm, liền hỏi:
“Cô đang nghĩ cái gì?”
“Tôi lập tức phải đi cho heo ăn, cho ăn xong còn cần đi giúp các người lục soát trong núi, anh nói nhanh lên, nói xong tôi sẽ đi luôn.” Vân Mộng thành thực trả lời.
Vẻ mặt Osment cứng đờ.
Vân Mộng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh có phải muốn tán tôi hay không?”
“Tán là có ý tứ gì?”
“Muốn ngủ tôi.”
Osment nặn ra nụ cười mỉm, “Sự hồn nhiên cùng nụ cười của cô hấp dẫn tôi thật sâu, tình yêu không phải ngủ, là hấp dẫn lẫn nhau.”
Vân Mộng “Ồ” một tiếng: “Vậy anh xong phim, tôi không muốn ngủ với anh, anh cũng không ưa nhìn như Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Vẻ mặt cô có chút ghét bỏ, người đàn ông tóc vàng mắt lam này, ngũ quan lồi ra giống tinh tinh chưa tiến hóa hoàn toàn, người nước ngoài đều là tinh tinh chưa tiến hóa hoàn toàn.
Cô càng thích loại bề ngoài trong tuấn lãng lại đủ nhu hòa kia của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“...” Osment ngồi ngây ra ở nơi đó, giống như một pho tượng.
“A, xin lỗi.” Vân Mộng không cẩn thận nói thật vội vàng xin lỗi, “Tôi, tôi đi cho heo ăn.”
Một đôi chân dài sải bước, bịch bịch bịch chạy ra khỏi phòng khách.
Osment yên lặng lấy ra một tấm gương thủy tinh có tay cầm, soi về phía gương mặt dại ra cứng ngắc của mình.
Tóc như vàng, hốc mắt thâm thúy, cái mũi cao ngất, đường nét khuôn mặt như tạc tượng, khuôn mặt này lấy ra tuyệt đối là thịnh thế mỹ nhan như siêu sao thiên vương.
Xấu?
Da mặt Osment hung hăng co giật một trận, thầm nhủ Nguyên Thủy Thiên Tôn là thứ chó gì, một thằng nhóc mặt non choẹt có tư cách gì đánh đồng với mình, hắn còn chưa anh tuấn bằng Phó Thanh Dương.
Lúc này, điện thoại di động của Osment vang.
Người gọi tới là Liệp Ma Nhân.
“Chấp hành quan đại nhân.” Hắn nhận cuộc gọi.
“Phân bộ Thanh Hòa có tin tức hay không?” Liệp Ma Nhân gọn gàng dứt khoát hỏi.
Osment lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”
Lục soát núi đã bắt đầu, Liệp Ma Nhân thân là Phong Pháp Sư mang theo Hoover, Natsusa tham dự trong đó, chỉ để lại Osment ở phân bộ Thanh Hòa tiếp thu tin tức.
Một khi người phân bộ Thanh Hòa tộc có tin tức truyền về, hắn có thể lập tức thông báo Liệp Ma Nhân.
Liệp Ma Nhân có chút thất vọng “Ừm” một tiếng, “Qua mười hai giờ nữa, số lần sử dụng Gương Dự Ngôn sẽ làm mới, tôi sẽ tiên đoán tình huống ngày mai, hy vọng có thể có thu hoạch.”
Bọn họ ngày hôm qua từng thông qua đạo cụ tiên đoán mục tiêu, nội dung là: Hôm nay có thể bắt được Minh Vương hay không.
Gương Dự Ngôn đưa ra kết quả là —— phủ (phủ định, không).
Cũng chính là nói, hôm nay là không bắt được Minh Vương, nhưng không bắt được, có rất nhiều loại khả năng.
Chưa chắc là tìm không thấy Minh Vương, cũng có thể là cùng ngày sẽ bị Minh Vương đào tẩu, nhưng chỉ cần khóa mục tiêu Minh Vương, ngày hôm sau nói không chừng liền bắt được.
Cho nên nên lùng bắt vẫn phải lùng bắt.
“Chấp hành quan đại nhân, không cần sốt ruột, chúng ta là có thời gian.” Osment cười nói.
Hắn còn chưa ngủ được cô gái Thanh Hòa bộ, tạm thời không muốn rời khỏi.
Liệp Ma Nhân nói: “Cậu tiếp tục ở phân bộ Thanh Hòa để ý, vừa có tin tức lập tức cho tôi biết.”
Hai người kết thúc trò chuyện.