Chỗ giao giới trung bộ cùng ngoại vi Thập Vạn Đại Sơn, hai người trẻ tuổi mặc trang phục Thanh Hòa tộc, tay cầm súng ngắn, đều tự dẫn theo một con sói lớn, báo hoa, bôn ba ở trong rừng rậm tươi tốt.
“A Hân ca, mệt quá, chúng ta tìm chỗ nào ngủ một giấc đi.” Thiếu niên hơi nhỏ tuổi ngáp một cái, “Giờ này tôi bình thường đều ngủ rồi.”
“Cậu cũng cấp 2, một ngày không ngủ không chết được.” Thanh niên lớn tuổi khiển trách: “Cả ngày chỉ biết ngủ, tuần tra một ngày phát 200 đô la Mỹ, công việc tốt như vậy cậu còn lười.”
“Chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy mà.” Thiếu niên nói.
“Cậu không thiếu tôi thiếu, qua vài năm nữa, chờ cậu có bạn gái liền biết, tiền nhiều nữa cũng tiêu hết, nữ nhân đều là ăn tiền.” Thanh niên một bộ giọng điệu người từng trải nói.
Khi nói chuyện, bọn họ tiến vào một chỗ rừng rậm.
Thiếu niên lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh bị người ta hút máu, phụ nữ bây giờ đều rất thực tế, yêu đương vào là liều mạng hút máu, hút xong người nào bỏ người đó, thật sự ngu ngốc cho phụ nữ tiêu tiền, bao nhiêu cũng không đủ. A Hân ca tôi nói cho anh, tiền là cho phụ nữ thấy, không phải cho phụ nữ tiêu.”
Thanh niên bật cười một tiếng: “Xem video ngắn ít thôi, đó đều là lừa dối các người đám con nít này.”
Hắn bỗng nhiên choáng váng một phen, từng đợt mệt mỏi ập tới, “Ồ, đột nhiên mệt quá.”
Nói xong, liền nghe bên cạnh truyền đến tiếng “bịch” ngã xuống đất, quay đầu nhìn lại, thiếu niên đã ngã ở trong núi phủ kín lá thông, ngủ ngáy khò khò.
Sói lớn cùng báo hoa cũng lung lay sắp ngã, thân thể to lớn lảo đảo ngã xuống đất, lâm vào ngủ say.
Con ngươi thanh niên hơi co lại.
Tìm, tìm được rồi... Hắn nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời lấy ra điện thoại di động, muốn báo cáo với tộc nhân.
Nhưng cơn mệt mỏi rất lớn như thủy triều ập tới, thanh niên vừa lấy ra điện thoại di động, hai mắt trợn một cái, ngã rầm xuống đất, phát ra tiếng ngáy đinh tai nhức óc.
Nửa giờ sau, một ánh sao từ trong bóng đêm dâng lên.
Người trẻ tuổi dáng người cao ngất nhưng tướng mạo thường thường từ trong ánh sao hiện thân.
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đảo qua, thấy hai người Thanh Hòa tộc cách đó không xa ngủ say.
Đã bị tìm được rồi sao... Trong lòng hắn rùng mình.
Lúc ăn cơm chiều, hắn lại tìm Vân Mộng tán gẫu một giờ, từ chỗ cô tìm hiểu được bố trí của Thanh Hòa tộc cùng Thiên Phạt.
Lần soát núi này, Thanh Hòa tộc tổng cộng xuất động hai ngàn tộc nhân, vài con dị thú, cách mỗi một giờ hướng trong tộc báo cáo một lần, một khi có người vượt qua một giờ còn chưa báo cáo, phân bộ Thanh Hòa sẽ phát hiện điều khác thường.
Sau đó căn cứ khu vực đội ngũ đó phụ trách, tới tra xét.
Hai người này không biết ngủ say bao lâu, có thể vừa ngủ say, cũng có thể ngủ say sắp một giờ rồi, thậm chí người Thanh Hòa tộc đã đến đây.
“Thời gian không nhiều nữa!” Trương Nguyên Thanh gọi điện thoại di động cho Ngân Dao quận chúa:
“Lập tức hành động!”
Thông báo xong Ngân Dao quận chúa, Trương Nguyên Thanh cảm giác được một cơn mệt mỏi rất nhỏ ập tới, có loại cảm giác mỏi mệt chơi game xuyên đêm.
“Cách xa như vậy vẫn bị ảnh hưởng, ma chú ngủ say có chút khủng bố nha...”
Hắn mở ra danh bạ, gọi vào số điện thoại di động của Chỉ Sát cung chủ, đợi tới sau khi đối phương bắt máy, lập tức nói:
“Cung chủ, tôi tìm được Minh Vương rồi.”
“Mười phút!” Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm mềm mại của cung chủ.
Tắt máy, Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, triệu hồi ra một âm thi cấp 4, phun ra một linh phó cấp 4.
Hắn trước thao túng âm thi đi về phía rừng rậm, một mực đi ra mười mấy mét, âm thi ầm ầm ngã xuống đất, ngủ say bất tỉnh, mặc cho Trương Nguyên Thanh thao túng như thế nào cũng không có phản ứng.
Thử câu thông dấu ấn trong linh thể, lại phát hiện dấu ấn đại biểu cho âm thi kia hiện ra màu xám trắng, không thể câu thông.
“Ngủ say là một loại phong ấn, ừm, phù hợp đặc tính nghề nghiệp Vĩnh Dạ.”
Trương Nguyên Thanh nhìn thời gian một cái, sau đó thao túng linh phó tiến vào nơi ngủ say, nhìn theo linh phó phiêu phiêu đãng đãng lướt ra mười mấy mét, sau đó như một chiếc lá rụng trầm xuống, ngã trên mặt đất ngủ say.
“Tất cả thứ dùng sinh mệnh, có ý thức, có linh lực đều sẽ chịu ảnh hưởng? Chậc, đặc điểm nghề nghiệp này cực kỳ rõ ràng!” Trương Nguyên Thanh búng ngón tay ‘Tách’, xuất hiện ở bên cạnh âm thi cùng linh phó.
Trong nháy mắt, cơn mệt mỏi mãnh liệt ập tới, tựa như chơi game một ngày một đêm, mí mắt nặng nề.
Mệt quá, thằng cha này mở một phòng khám “Trợ giúp người bệnh mất ngủ” nhất định kiếm tiền rất tốt... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, thuận tay thu âm thi về Mũ Đỏ Nhỏ, lại nuốt linh phó.
“Tách!”
Hắn búng ngón tay lần nữa, lại tiến lên 2-30 mét.
Một lần này, Trương Nguyên Thanh trực tiếp lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ.
Vô cùng vô tận mệt mỏi ập tới, đã không phải thức một ngày một đêm, mà là đời này chưa từng ngủ.