Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1991 - Chương 1991. Lão Đại, Tôi Gây Ra Họa Lớn Rồi (4)

Chương 1991. Lão đại, tôi gây ra họa lớn rồi (4)
Chương 1991. Lão đại, tôi gây ra họa lớn rồi (4)

Thật đúng là đạo cụ loại quy tắc, ở trong biển cả có được quyền chúa tể tuyệt đối. Trương Nguyên Thanh tiếc hận thở dài, đáng tiếc chỉ có Hải Yêu có thể sử dụng nó.

Ừm, nếu giết Osment, luyện hắn thành âm thi, vậy mình chẳng phải là có thể nắm giữ đạo cụ loại quy tắc này?

Đến lúc đó tứ hải mênh mông, ta phiêu nhất!

“Đạo cụ này chỉ sợ không giữ được, nghĩ cách bán được giá tốt đi.” Trương Nguyên Thanh thu hồi Hải Dương Chi Tâm, chuyển sang cầm lấy con rối tay chân mọc nhầm chỗ.

“Tên: Con Rối Mất Cân Đối”

“Loại hình: búp bê”

“Công năng: Cảm giác mất cân đối”

“Giới thiệu: Vị Thất Tự Giả (thất tự: mất trận tự) nào đó sau khi uống say, luôn thích đứng chổng ngược ỉa đái. Có ngày, bạn đời hắn rốt cuộc chịu không nổi, vì thế chế tác con rối này. Mỗi khi vị Thất Tự Giả kia sau khi say rượu đứng chổng ngược ỉa đái, bạn đời hắn sẽ sử dụng con rối để hắn mất đi cảm giác đối với tay chân, Thất Tự Giả bởi vậy bỏ tính xấu.”

“Ghi chú: Nửa tháng sau, bạn đời nhiễm thói quen đứng chổng ngược ỉa đái.”

? ? ?

Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

“Sử dụng đạo cụ này trả giá là dần dần nhiễm tật xấu đứng chổng ngược ỉa đái? Cái đệch, không hổ là nghề nghiệp tà ác, cái này không tốt hơn thích đuôi heo ở chỗ nào cả.”

Trương Nguyên Thanh chán ghét thu đạo cụ lại, tiếp theo lại xem xét thuộc tính của Kiếm Thẳng Kỵ Sĩ cùng Nước Hoa Mị Hoặc.

Kiếm Thẳng Kỵ Sĩ là đạo cụ Thánh Giả cảnh phẩm chất cực tốt, nó có thể tăng phúc kỹ năng của Kỵ Sĩ, Pháp Quan, đối với Natsusa mà nói là thần khí, đối với nghề nghiệp khác, chẳng có tác dụng quái gì.

Công năng của Nước Hoa Mị Hoặc rất đơn giản, tên như ý nghĩa, ngửi được mùi nước hoa sẽ sinh ra hảo cảm mãnh liệt đối với chủ nhân đạo cụ.

“Đạo cụ này không tệ, nếu chồng chất với Nhẫn Mị Lực của mình, quả thực là sát thủ sư nãi*.” Trương Nguyên Thanh tính lưu lại.

* sư nãi: 1 từ tiếng Quảng Đông, chỉ phụ nữ đã lập gia đình

Về sau gặp kẻ địch là nữ, hắn có dựa vào mỹ nam kế thoát vây.

Cuối cùng, hắn cầm lấy phù hiệu tia chớp.

“Tên: Lôi Thần Chi Ấn”

“Loại hình: trang sức”

“Công năng: Lôi điện”

“Giới thiệu: Một vị Lôi Pháp Sư cường đại vì khống chế tính tình nóng nảy của mình, luyện chế một vật trang sức có thể chứa lực lượng lôi điện, vật trang sức tắm rửa lôi điện thời gian dài, lâu ngày, ẩn chứa lực lượng sấm sét đáng sợ. Người đeo có thể dẫn lực lượng lôi điện vào trong tài liệu không cách điện, đạt được lôi điện thêm vào. “

“Ghi chú 1: Nạp điện hai giờ, sử dụng mười phút.”

“Ghi chú 2: Khi ngươi hô lên “Lấy sấm sét đánh tan bóng tối”, ngươi phải chú ý tính tình nóng nảy của mình.”

Đạo cụ phụ trợ, tăng cường sức sát thương, có được công năng tự mình nạp điện, một lần chỉ có thể sử dụng mười phút, sau đó phải hai giờ sau lại dùng... Trương Nguyên Thanh rất thích đạo cụ này.

Nó tương tự với buff đỏ, trả giá cũng nhẹ, thương tổn tăng lên rất khả quan.

Tìm lão đại cùng bàn bạc chút, xem giải quyết hậu quả như thế nào... Xem xong toàn bộ đạo cụ, hắn vô cùng sốt sắng chạy đi biệt thự, vượt qua tường vây như bụi gai đen, tới phòng sách lầu hai.

“Lão đại, lão đại, tôi gây họa lớn rồi.”

Trương Nguyên Thanh dùng sức đẩy ra hai cánh cửa gỗ cao lớn dày nặng.

Trong phòng sách, Phó Thanh Dương ngồi ở trên sô pha khu giải trí, trong tay cầm một điếu xì gà, hưởng thụ ban đêm yên tĩnh.

Xì gà cháy đều đều, nửa điếu tàn xì gà xám trắng chưa rơi xuống, bất cứ một người hút xì gà nào nhìn đều sẽ khen một tiếng: Hút hay quá!

Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh xông vào, Phó Thanh Dương ngẩn ra một phen, “Sao cậu trở lại rồi?”

“Tôi ở tỉnh Bát Quế gặp Thiên Phạt, còn đánh một trận với bọn họ, Osment, Hoover và Natsusa không giảng võ đức, vây công tôi.” Trương Nguyên Thanh gục đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi.

Một bộ dáng ở bên ngoài bị chọc tức, trở về tìm lão đại tố khổ.

Phó Thanh Dương đã hiểu, liền nói:

“Minh Vương bị Thiên Phạt cướp rồi, cậu cũng bị Osment sỉ nhục? Việc này cứ như vậy đi, tôi vốn đã không đồng ý cậu tham dự vào.”

Nói xong, hắn an ủi: “Đánh ba người quả thật quá miễn cưỡng, tôi ở giai đoạn Thánh Giả nếu gặp ba người bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng. Ừm, nhiều nhất 50-50 đi. Nếu nuốt không trôi cục tức này, chờ bọn họ trở về, tôi thay cậu tổ chức một hội giao lưu, cho cậu cơ hội báo thù.”

“Ồ, lão đại chỉ có thể 50-50 à?” Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Nhưng tôi đánh ba người bọn họ nằm úp sấp rồi.”

Tàn xì gà trong tay Phó Thanh Dương rớt xuống.

Có nháy mắt như vậy, ánh mắt Tiền công tử dại ra một phen, lại tích tắc khôi phục, thong dong bình thản bình luận:

“Làm không tệ, trên người cậu nhiều đạo cụ cùng âm vật như vậy, nếu đánh không thắng nữa, vậy chính là rác rưởi.”

Hết chương 1991.
Bình Luận (0)
Comment