Lão đại, anh là đang cố vãn hồi tôn nghiêm sao... Lúc trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ câu này, đầu là cúi thấp.
“Nhưng tôi tựa như gây họa lớn rồi, Thiên Phạt sẽ không bỏ qua cho tôi, trong lòng tôi bây giờ rất hoảng.” Trương Nguyên Thanh nói.
Cậu sẽ hoảng? Phó Thanh Dương lạnh lùng liếc hắn một cái, thuận thế nói: “Vậy quả thật phải cùng bàn bạc một chút, nói chi tiết quá trình ra.”
Trương Nguyên Thanh mang toàn bộ quá trình chiến đấu miêu tả chi tiết cho Phó Thanh Dương, ngay từ đầu kéo da hổ Nguyên Soái làm lá cờ lớn lừa dối phân bộ Thanh Hòa, đến cuối cùng lợi dụng đạo cụ truyền tống thoát ly chiến trường.
Từ đầu tới cuối, một năm một mười.
Phó Thanh Dương yên lặng nghe xong, thình lình hỏi một câu: “Cậu bây giờ phải quan tâm đầu tiên, chẳng lẽ không phải Chỉ Sát cung chủ sao.”
Trên mặt lão đại viết đầy hai chữ “tra nam”... Trương Nguyên Thanh nói: “Cô ấy nếu thoát ly chiến đấu, sẽ liên hệ tôi.”
Nào có thời điểm chiến đấu gọi điện thoại thúc giục?
Trương Nguyên Thanh lúc xin Chỉ Sát cung chủ giúp đỡ, đã từng chia sẻ tư liệu Liệp Ma Nhân, đặc tính nghề nghiệp của Phong Pháp Sư với cô, Chỉ Sát cung chủ đưa ra câu trả lời vấn đề không lớn.
Không nhất định có thể thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không thua.
Cho nên Trương Nguyên Thanh cũng không lo lắng an nguy của cung chủ, với lại, Nhạc Sĩ và Ái Dục giống nhau, đều rất sở trường giữ mạng.
Hắn vừa nói xong, điện thoại di động trong túi liền vang.
Nhìn qua người gọi tới: Cung chủ điên.
Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên nhận cuộc gọi, thử nói: “Cung chủ, đánh xong rồi?”
Trong loa truyền đến thanh âm mỏi mệt của Chỉ Sát cung chủ: “Chị thoát ly chiến đấu rồi.”
Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm điện thoại di động, khẽ nâng cằm.
Trương Nguyên Thanh nháy mắt đã hiểu ý tứ của lão đại, hỏi: “Nhanh như vậy?”
Ở trên giường, nghề nghiệp Ái Dục là tiểu yêu tinh dính người. Ở trên chiến trường, Phong Pháp Sư mới là tinh quái dính người khiến các nghề nghiệp lớn đau đầu, không có chút thủ đoạn đặc thù, căn bản không có khả năng thoát khỏi Phong Pháp Sư đuổi bắt.
Nói từ trên lý luận, cung chủ là không có khả năng nhanh như vậy thoát ly chiến đấu.
Chỉ Sát cung chủ cười mỉm nói: “Đừng cho rằng chỉ cậu có đạo cụ truyền tống. Được rồi, chị bị thương một chút, ngủ gật tu dưỡng một phen, cậu nhớ rõ chia hoa hồng đó.”
Cô tựa như không muốn nhiều lời việc này, sau khi báo bình an liền tắt máy.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Truyền tống tuy chỉ là kỹ năng giai đoạn Thánh Giả, nhưng đạo cụ có được công năng truyền tống lại cực kỳ thưa thớt, cô một Nhạc Sĩ, lấy đâu ra con đường mua?”
Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai: “Tôi không biết.”
Hẳn là thông qua con đường của Trần Thục mua, Trần Thục bà già này cùng Bill tiên sinh là đồng bạn hợp tác, bà ấy khẳng định có thể tiếp xúc được Công Hội Thương Nhân.
Phó Thanh Dương lướt qua đề tài này, trầm ngâm vài giây, nói:
“Trước viết một phần báo cáo cho tôi, tôi thay cậu gửi cho tổng bộ, giải thích tiền căn hậu quả sự tình. Minh Vương xử lý như thế nào, trước xem xem cái giá của các bên, để tổng bộ, Hiệp Hội Mỹ Thần cùng Thiên Phạt ra giá, không cần vội vã làm quyết định.
“Các chiến lợi phẩm kia cậu thu hoạch, nói từ trên ý nghĩa nghiêm khắc, chúng nó không phải chiến lợi phẩm, bởi vì Thiên Phạt không phải kẻ địch, Ngũ Hành minh sẽ không tán thành cái gọi là chiến lợi phẩm.”
Chiến lợi phẩm là từ trên người kẻ địch đoạt lấy, nếu đó là chiến lợi phẩm, như vậy Thiên Phạt và Ngũ Hành minh chính là kẻ địch.
“Nhưng không thể cứ như vậy trả lại chứ?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày.
Phó Thanh Dương a một tiếng: “Bớt đòi chút.”
Trương Nguyên Thanh lúc này mới lộ ra nụ cười: “Được lão đại... Ừm, vậy tôi viết báo cáo nhiệm vụ ngay bây giờ?”
Viết báo cáo nhiệm vụ có hai ý nghĩa, một là hướng tổng bộ tỏ thái độ, chuyện Minh Vương Ngũ Hành minh có thể tham dự. Hai là hợp lý hóa ngọc phù truyền tống.
Hắn chỉ cần ở trong báo cáo nhiệm vụ viết rõ, đạo cụ truyền tống là hội trưởng Công Hội Thương Nhân bán cho hắn, như vậy đạo cụ truyền tống liền có xuất xử.
Cái này phải giải thích, nếu không các tên cáo già sẽ mở ra liên tưởng.
Một phần báo cáo nhiệm vụ có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.
“Không vội, gặp Minh Vương trước một chút.” Phó Thanh Dương nói, “Tôi rất tò mò bí mật trên người hắn.”
“Không phải nói không dính vào vũng nước đục?”
“Tình huống bây giờ khác rồi, quyền sở hữu Minh Vương nhất định phải bày ở mặt ngoài đàm phán, như vậy bí mật trên người hắn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị người ta biết được, thêm chúng ta cũng không nhiều.” Phó Thanh Dương nói.
Lão đại quả nhiên điểm mấu chốt có chút linh hoạt... Trương Nguyên Thanh đang có ý này, lập tức lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, khẽ vung lên, một người đàn ông mũi cao mắt lam, tóc ngắn nâu nhạt ngã nhào ở trên thảm.
Hắn mặc trang phục leo núi mùa xuân, đường nét khuôn mặt cứng cáp, bên miệng có một vòng râu mờ nhạt.