Nếu nói láo, Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí bây giờ đã bị bạch hổ cắn nuốt linh hồn, đột tử ngay tại chỗ.
Nhóc mập như được đại xá, Khấu Bắc Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng Trương Nguyên Thanh đổi giọng:
“Nhưng cái này không đại biểu cậu chưa bán đứng chúng tôi, cậu nghĩ một chút, Huyễn Thuật Sư cấp bậc cao có thủ đoạn vô thanh vô tức từ chỗ cậu lấy được tình báo hay không?”
Nhóc mập vội vàng lắc đầu:
“Không có, Huyễn Thuật Sư tuy am hiểu pháp thuật lĩnh vực tinh thần, nhưng không có thủ đoạn lau đi ký ức, mặc kệ là mộng cảnh, ảo thuật, tôi đều sẽ phát giác được, cho dù đại trưởng lão là Chúa Tể.”
Trương Nguyên Thanh lại hỏi: “Vậy thôi miên thì sao?”
Nhóc mập ngây ngốc, lẩm bẩm: “Thôi miên, thôi miên... Nếu Nhạc Sĩ cấp Chúa Tể, có thể làm được... Nam phái, Nam phái khẳng định có đạo cụ thôi miên cấp Chúa Tể.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, “Như vậy, sự việc liền rất rõ ràng rồi. Tin tức Triệu Hân Đồng là từ chỗ cậu tiết lộ, tin tức người khác quá nửa cũng tiết lộ rồi.”
Đám người Tiểu Viên khẽ biến sắc.
Khấu Bắc Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết ngay mà, Nam phái đồng ý cậu gia nhập đoàn đội, không có ý tốt.”
Nhóc mập gục đầu xuống, vẻ mặt bi thương, “Tôi, tôi sẽ đi, xin lỗi, lão đại...”
Khấu Bắc Nguyệt mở miệng ngập ngừng, muốn nói chút lời níu giữ, lại nói không nên lời.
Trương Nguyên Thanh liếc hai người một cái, lạnh lùng nói: “Lương Thần, tôi có thể cho cậu một lần cơ hội lập công chuộc tội.”
“Anh, anh muốn bảo tôi làm cái gì?”
“Trở lại Nam phái, tìm được hành tung Lục trưởng lão, tôi muốn làm thịt hắn.”
Tiểu Viên cân nhắc nói: “Là hành động của phân bộ Tùng Hải?”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu:
“Không, là hành động cá nhân tôi.”
Nói xong, hắn thấy Tiểu Viên, Khấu Bắc Nguyệt, nhóc mập cùng Triệu Hân Đồng, đều dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn hắn.
Trương Nguyên Thanh dám to mồm là có nguyên nhân, không phải cuồng ngôn tự cao tự đại.
Đầu tiên, hắn có được Thái Âm bổn nguyên che chở, tính toán suy nghĩ, Thần Nhật Du không thể thôi diễn ra, cũng chính là nói, chuyện hắn muốn làm, người khác là không có khả năng sớm thông qua kỹ năng, pháp thuật đạt được báo động trước.
Tiếp theo, hắn có Thẻ Thể Nghiệm Ngũ Hành Lực, có “Hình Thần Câu Diệt Đao”, còn có Hổ Phù biểu tỷ cho.
Biểu tỷ cho hắn mượn Hổ Phù, không phải là vì phát hiện nói dối cho nhóc mập, trước khi đến khách sạn Vô Ngân, Trương Nguyên Thanh cách điện thoại di động nạp đầu liền bái, than thở khóc lóc:
“Biểu tỷ, tôi ở trên đường tan học bị người ta chặn, thiếu chút nữa óc bị đánh phọt ra, chị cần phải làm chủ cho tôi nha.”
Hắn vừa khóc lóc kể lể, vừa căn cứ kinh nghiệm lần trước, điên cuồng gửi hình tượng hoạt hình “Nhỏ yếu bất lực lại đáng thương”.
Biểu tỷ thấy ảnh hắn gửi hay ho, trả lời hắn một câu: “Bận, không có thời gian ra mặt giúp cậu đánh tiểu bằng hữu.”
Trương Nguyên Thanh thấy cô trả lời, liền theo cột leo lên trên, nói: “Biểu tỷ, không cần ngài ra tay, tôi tự mình đánh trở về. Nhưng ngài phải cho tôi mượn một món đạo cụ.”
Nguyên Soái liền hỏi muốn mượn cái gì.
Trương Nguyên Thanh công phu sư tử ngoạm: “Hổ Phù!”
Nguyên Soái chưa trả lời, nhưng hơn mười phút sau, Hoàng Sa Bách Chiến trưởng lão của Bạch Hổ binh chúng, liền vẻ mặt “Gặp quỷ rồi”, cầm Hổ Phù tới cửa.
Trương Nguyên Thanh cũng là vẻ mặt “Gặp quỷ rồi, cô ấy thực sự cho”.
Nguyên Soái thật ra không hề để ý Hổ Phù... đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Trương Nguyên Thanh sau khi lấy được đạo cụ loại quy tắc cấp Bán Thần.
Hắn thật sự chỉ là công phu sư tử ngoạm mà thôi, nếu Nguyên Soái không đáp ứng, hắn lại cầu lấy đạo cụ cấp Chúa Tể liền dễ dàng hơn nhiều, nào ngờ Hổ Phù thật sự đưa tới, quả thực thái quá!
Quả thực thái quá! Trương Nguyên Thanh lại ở trong lòng lặp lại một tiếng.
Về sau Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nhớ lại Phó Thanh Dương lúc phân loại cho rác rưởi, từng rất là đau đầu đối với phân loại Nguyên Soái rác rưởi này, cuối cùng phân loại cô đến trong loại hình “Coi như cố gắng, nhưng mà không nhiều”.
Cô ở trên kiếm thuật là rất cố gắng, nhưng sau khi kiếm thuật đạt tới bình cảnh, liền bắt đầu lười nhác.
Cô gái này sở dĩ có thể ở lúc ba mươi tuổi tấn thăng Bán Thần, là vì cô chỉ say mê với kiếm, mang toàn bộ tinh lực cùng thời gian đều gửi gắm ở kiếm đạo, bỏ qua vận dụng pháp thuật, kỹ năng cùng đạo cụ.
Bằng không cho dù từ trong bụng mẹ bắt đầu vào phó bản, cũng không thể ở khoảng 30 tuổi, trở thành Bạch Hổ Nguyên Soái mới.
Đối với Phó Thanh Huyên si cuồng với kiếm mà nói, Hổ Phù là tượng trưng thân phận của cô, cũng chỉ là tượng trưng thân phận.
Nguyên Soái quả thật không cần Hổ Phù, toàn bộ đạo cụ cô đều không cần.
Trở lại chuyện chính, trừ con bài chưa lật kể trên, trong tay Trương Nguyên Thanh còn cầm Chày Phục Ma của lão mõ, món đồ chơi này có được công năng tịnh hóa, đúng là khắc tinh của ảo thuật, thao túng cảm xúc.