Tay cầm rất nhiều thần khí, nếu còn không giết được Lục trưởng lão, Trương Nguyên Thanh cảm giác mình có thể sớm trở về linh cảnh.
“Cậu, cậu đừng bốc đồng.” Sắc mặt Tiểu Viên quýnh lên, theo bản năng bắt lấy cánh tay Nguyên Thủy Thiên Tôn, thanh âm nôn nóng mà trầm thấp, “Săn giết Chúa Tể không phải trò đùa, cậu thật không dễ gì tránh được một kiếp, sao lại như thế, như thế...”
Như thế không khôn ngoan*?
* Không khôn ngoan như thế, do cấu trúc ngữ pháp ngược với tiếng Việt
Hoàn toàn không giống tác phong ngày xưa của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Đầu óc của anh không có bệnh chứ, chỉ với cái thân còm này của anh, anh tìm Chúa Tể đơn đấu?” Khấu Bắc Nguyệt có cái gì nói cái đó.
Nguyên Thủy Thiên Tôn phát bệnh rồi sao? Triệu Hân Đồng hồ nghi đánh giá thiên tài trẻ tuổi của Ngũ Hành minh, bởi vì không quen thuộc lẫn nhau, cô không rõ Nguyên Thủy Thiên Tôn là nhất quán như thế, hay là phát bệnh có tính gián đoạn.
Một người điên cuồng như vậy, khẳng định sẽ ngẫu nhiên phát bệnh.
“Chuyện không có chừng mực tôi không làm, tôi nói cái này không phải hành động của quan phương, nhưng chưa nói không có trợ thủ giai đoạn Chúa Tể.” Trương Nguyên Thanh trấn an nói.
Cảm xúc Tiểu Viên buông lỏng, ném ánh mắt về phía nhóc mập, nói:
“Nhưng cậu làm sao tín nhiệm hắn chứ, hắn chưa phản bội chúng ta, không đại biểu hắn chịu phản bội Nam phái.”
Nhóc mập liên tục lắc đầu:
“Tôi sẽ không phản bội Nam phái, tôi, tôi không muốn xen vào trong việc này.”
Trương Nguyên Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị:
“Tôi không tính trưng cầu sự đồng ý của cậu.”
Ở trong cái nhìn chăm chú mờ mịt của mọi người, hắn từ trong ô vật phẩm lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi, “Rắc” hất văng nắp đồng hồ, cầm sợi xích màu vàng, để đồng hồ bỏ túi rủ xuống ở trước mắt nhóc mập.
Nhóc mập còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt lập tức trở nên trống rỗng, mất đi thần thái.
Đây là đạo cụ Trương Nguyên Thanh từ chỗ Chỉ Sát cung chủ mượn được, tên là “Đồng Hồ Bỏ Túi Thôi Miên”, đạo cụ này có thể thôi miên linh cảnh hành giả dưới Chúa Tể.
Đồng hồ bỏ túi rủ xuống nhẹ nhàng lay động, tiếng nói của Trương Nguyên Thanh giống như có được ma lực mị hoặc lòng người:
“Nam phái lợi dụng cậu bắt thành viên đoàn đội Vô Ngân đại sư, đặt cậu vào chỗ bất trung bất nghĩa, Khấu Bắc Nguyệt sinh ra hiềm khích đối với cậu, cậu hận Nam phái, hận đại trưởng lão, vì thế cậu quyết định giúp đỡ Nguyên Thủy Thiên Tôn săn giết Lục trưởng lão.”
Sau khi lời lẽ tương tự lặp lại vài lần, nhóc mập bắt đầu thì thào lặp lại, giống như là vì làm sâu sắc dấu ấn, làm sâu sắc ý niệm.
Đợi kim đồng hồ của đồng hồ bỏ túi đi hết một vòng, Trương Nguyên Thanh “Bốp” một tiếng khép lại nắp đồng hồ, “Tỉnh!”
Nhóc mập như ở trong mộng mới tỉnh, còn chưa chờ hắn phản ứng lại, đã nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
“Lương Thần, kế hoạch của chúng ta là, cậu bởi vì vấn đề tin tức của Triệu Hân Đồng tiết lộ, bị người của khách sạn Vô Ngân hoài nghi, cậu sâu sắc phát hiện địch ý của Khấu Bắc Nguyệt, vì tự bảo vệ mình, cậu lặng lẽ quay về Nam phái, cũng khó chịu trong lòng chất vấn đại trưởng lão, có vụng trộm từ chỗ cậu lừa lấy tình báo hay không.
Cậu là Thánh Giả, nếu trở về, Nam phái khẳng định sẽ tiếp nhận cậu, cậu chỉ cần ở Nam phái ẩn núp đi, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất thăm dò vị trí của Lục trưởng lão, cũng thông báo cho tôi, việc khác không cần phải quản nữa.”
Nhóc mập nhanh chóng thay thế mình vào trong đó, trầm ngâm nói:
“Tin tức thân phận Triệu Hân Đồng bại lộ, khách sạn Vô Ngân khẳng định sẽ tự điều tra, người duy nhất có khả năng tiết lộ tình báo là tôi, tôi chỉ cần không ngốc, khẳng định sẽ trốn đi, sau đó hướng đại trưởng lão chứng thực.
Lão đại tuy là Yêu Mê Hoặc, nhưng bản chất là Hỏa Sư, hắn bại lộ địch ý hợp tình hợp lý.”
Khấu Bắc Nguyệt không phục, “Nếu tôi là Hỏa Sư, vừa rồi cậu đã bị đâm chết.”
“Hỏa Sư câm miệng!” Trương Nguyên Thanh đuổi Khấu Bắc Nguyệt đến một bên, nói:
“Cậu đã sinh ra địch ý đối với Nam phái, trên cảm xúc sẽ xuất hiện sơ hở hay không?”
“Cảm xúc thứ này, ở trên người Huyễn Thuật Sư là không đáng tin nhất, tôi có thể tùy ý khống chế cảm xúc của mình, các trưởng lão muốn thao túng tôi, bài bố tôi rất đơn giản, nhưng bọn họ vĩnh viễn không nhìn thấy cảm xúc chân thật nhất của tôi.” Nhóc mập tự tin nói.
“Tốt lắm!” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, “Đồ đạc cũng đừng mang theo, trực tiếp đi.”
Nói xong, hắn cắt đứt dây thừng trên người nhóc mập, lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần, thay hắn thanh trừ độc tố trong cơ thể.
Nhóc mập đứng dậy hoạt động tay chân, nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt, áy náy nói:
“Lão đại yên tâm, tôi nhất định khiến Nam phái trả giá đắt, bù lại sai lầm tôi phạm phải. Ồ, lão đại, vì sao trong cảm xúc của anh tràn ngập thương hại?”
“Việc này không nên chậm trễ, cút mau!” Trương Nguyên Thanh đá nhóc mập một cước, đuổi hắn ra khỏi khách sạn Vô Ngân.