“Mẹ, Nguyên Tử đâu?” Cô vươn cổ hú một tiếng, gọi bà ngoại rửa bát trong nhà bếp.
“Vừa ra ngoài, hẳn là lại xem bói cho mấy ông bà già trong tiểu khu rồi.” Bà ngoại lấy giọng lớn hơn nữa đáp lại.
“Nó làm sao biết xem tướng chứ, sẽ không là lừa tiền các ông bà già trong tiểu khu chứ, mẹ, chờ nó trở về mẹ đánh chết nó.”
“Lừa tiền thì không, chẳng qua quả thật nên đánh chết.” Bà ngoại nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ, con ngủ một lát, chờ nó trở về mẹ gọi con, ngày mai cuối tuần, con muốn chơi game.” Giang Ngọc Nhị ngáp trở về phòng.
Bên cạnh bàn đá tiểu khu, Trương Nguyên Thanh ngồi chễm chệ, bên người vây quanh một đám bác trai bác gái, ở đối diện hắn là một ông lão hói đầu.
Ông lão vô cùng đau đớn nói: “Trương đại sư à, ngài tính cũng thật chuẩn, cổ phiếu tôi mua quả nhiên giảm tụt quần rồi, ai u, lão tử thiệt hại đau gan quá.”
Trương Nguyên Thanh nghe vậy, liền lắc đầu thở dài nói:
“Bác Vương à, bác chính là số rau hẹ, từ nhỏ cắt đến lớn, từ lớn cắt đến già, cả đời đều không phát tài được, còn tiếp tục như vậy, lúc tuổi già thê lương nha.”
Bác Vương sợ hãi biến sắc, cầm chặt tay Trương đại sư, nói: “Đại sư cậu nhất định phải cứu tôi nha.”
Trương Nguyên Thanh ngồi nghiêm chỉnh, nghiễm nhiên một bộ dáng thế ngoại cao nhân: “Dễ xử lý, về sau đưa tiền cho bạn già của bác quản.”
“Như vậy có thể tránh bị cắt rau hẹ?” Ông bác chờ mong hỏi.
“Như vậy bị cắt chính là con của bác.”
“... Đại sư, xin nghịch thiên sửa mệnh cho một nhà chúng tôi với.”
Nghe hai người đối thoại, bác trai bác gái bên cạnh “ai u” một tiếng, đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
“Thực lỗ rồi à?”
“Là mèo mù vớ chuột chết đi.”
“Tiểu tử nhà lão Trần, thật biết xem bói?”
Các bác trai bác gái ngạc nhiên líu ríu hẳn lên, gần đây trong tiểu khu đồn đại rầm rộ cháu ngoại nhà lão Trần nghỉ hè rời nhà bái sư, từ chỗ cao nhân học được bản lãnh xem tướng tính mệnh, thiết khẩu trực đoạn kết luận càn khôn, tìm long điểm huyệt soán mệnh số.
Nguyên nhân là như vậy, cuối tuần trước, Phí lão đầu trong tiểu khu đang cùng Trần lão đầu chơi cờ, cháu ngoại Trần lão đầu đột nhiên giáng xuống, chỉ vào lão Phí nói:
“Bác Phí, ấn đường bác biến thành màu đen, ánh mắt đục ngầu, là bệnh ung thư giai đoạn đầu, mau đi bệnh viện đi, còn kịp.”
Lão Phí nghe vậy, ngay lập tức muốn khiến tiểu tử kia xem xem cái gì gọi là bảo đao chưa già, nhưng kế tiếp cháu ngoại lão Trần nói một phen, khiến lão Phí sợ hãi biến sắc.
Cụ thể nói như thế nào, mọi người nhớ không rõ, nhưng lão Phí sau khi nghe xong, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, kết quả kiểm tra, thật sự đã mắc ung thư phổi, may mắn là giai đoạn đầu, bác sĩ nói còn có thể cứu chữa.
Sau chuyện này, tiểu tử nhà lão Trần xem như nổi tiếng ở trong bác trai bác gái của tiểu khu.
Nhưng vẫn có người nửa tin nửa ngờ đối với bản lãnh của hắn.
“Trương đại sư là có bản lãnh thực, hắn mấy ngày hôm trước nói tôi sang năm có thể bế cháu, kết quả ngày hôm qua con dâu tôi đã kiểm tra ra mang thai.”
“Lão Vương chơi cổ phiếu cũng lỗ rồi, chung quy không thể là diễn chứ.”
Lúc này, một ông lão mắt tam giác đẩy ra lão Vương, “Tôi đến tôi đến.”
Hắn đánh giá Trương Nguyên Thanh, giọng điệu có chút khinh thường, nói: “Tiểu tử, cậu xem tướng mạo cho tôi, nếu cậu có thể nói đúng, tôi cho ngươi hai trăm tệ.”
“Tiền thì thôi, mọi người đều là hàng xóm láng giềng.” Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì sự bình tĩnh của cao nhân, cũng không bởi thái độ cùng giọng điệu của đối phương mà tức giận, theo thường lệ hỏi tên họ cùng sinh nhật ông lão.
Hắn thật ra biết ông lão này, là trong tiểu khu có tiếng tính tình thối, làm người keo kiệt không tốt, từng xảy ra xung đột với ông ngoại.
Đợi ông lão mắt tam giác nói xong, ở dưới cái nhìn chăm chú của các bác trai bác gái xung quanh, Trương Nguyên Thanh sờ cằm nói:
“Ông thân thể khỏe mạnh, nhưng quan hệ xã hội, quan hệ gia đình, con cái tương đối kém, đứa nhỏ hẳn là rất lâu chưa tới thăm ông rồi nhỉ?”
Ông lão mắt tam giác hừ nói: “Bớt dọa người, đều là những chuyện mọi người đều biết.”
Ông cũng biết bản thân nhân duyên kém à... Trương Nguyên Thanh đổi giọng: “Nhưng mà, cung Duyên của ông mây lành bao phủ, ngầm giấu hào quang màu đỏ, chậc chậc, chúc mừng lão bá, tình yêu của ông nghênh đón mùa xuân thứ hai.”
Ông lão mắt tam giác vẻ mặt biến đổi, không chờ lão nói chuyện, Trương Nguyên Thanh lại đổi giọng:
“Nhưng mà, trong mây lành khí đen tràn ngập, trong hồng quang màu máu lượn lờ, đây là trong đào hoa xen lẫn huyết sát nha. Ý nghĩa nhân tình của ông, là người đã có chồng, lão bá, ông là câu dẫn bác gái nhà ai sao?”
Các bác trai bác gái xung quanh lại “Ồ” một tiếng.
Sắc mặt ông lão mắt tam giác lập tức đọng lại, tiếp theo, tựa như con chuột bị giẫm trúng đuôi nhảy dựng lên.