Trương Nguyên Thanh bắt máy, nghe thấy trong loa truyền đến thanh âm trong trầm ổn lộ ra một tia kích động của Tiểu Hoàng: “Cậu ra giá.”
“Tôi cần một món đạo cụ cấp Chúa Tể, có được hai công năng phòng ngự cùng cận chiến, loại hình không giới hạn, nhưng hy vọng trả giá đừng quá nghiêm trọng.” Trương Nguyên Thanh nói.
Hoàng Thái Cực nghe vậy, nhất thời cười khổ nói: “Tôi không có đạo cụ cấp Chúa Tể.”
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn đổi tiền hoặc tài liệu, đập nồi bán sắt hắn cũng gom góp.
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, tôi chỉ chờ câu này của anh.
Hắn sửa lời nói:
“Như vậy, tôi muốn bán ra hai món đạo cụ cấp Chúa Tể, là chiến lợi phẩm săn giết Nam phái Lục trưởng lão, nhưng tôi lại không thích giao dịch với mấy lão rùa già tổng bộ, muốn mời nghĩa phụ hỗ trợ xử lý.
“Yêu cầu của tôi là một món đạo cụ cấp Chúa Tể phẩm chất trung cấp, công năng vừa rồi nói.”
Thật ra, cho dù là đạo cụ phẩm chất trung cấp, cũng không đổi được hai món phẩm chất thấp, bởi vì trung phẩm cùng thấp phẩm chênh lệch tuy lớn, nhưng còn chưa đạt tới nghiền áp, mà hai món đạo cụ tương đương hai đại nghề nghiệp, ở trong chiến đấu thực tế, thêm một cái kỹ năng, thêm một phần thắng.
Chênh lệch giá phương diện này, tương đương là Trương Nguyên Thanh bán cho Hoàng Thái Cực nhân tình.
Hoàng Thái Cực hoàn toàn có thể dùng một món đạo cụ phẩm chất thấp cộng thêm một lượng lớn tài liệu, tiền mặt, hướng tổng bộ mua một món đạo cụ phẩm chất trung cấp, hắn là cháu nội Đế Hồng, tổng bộ sẽ không từ chối.
Hoàng Thái Cực hơi trầm mặc, trầm giọng nói: “Đa tạ, tôi nợ cậu một cái nhân tình, tôi sẽ giúp cậu xem xét đạo cụ, trong vòng 3 ngày cho câu trả lời.”
Kết thúc cuộc gọi, Trương Nguyên Thanh lại gửi tin nhắn cho Quan Nhã:
“Anh về nhà ở vài ngày.”
Kế tiếp chính là cẩu ở Tùng Hải, cẩu qua tử kiếp, cẩu đến cuối năm, cẩu đến tấn thăng Chúa Tể.
Sở dĩ uyển chuyển từ chối lời mời của Ma Nhãn, là vì Linh Thác thân là Thần Dạ Du cấp Bán Thần, có được năng lực nhìn thấy dòng sông vận mệnh, hậu quả săn giết Tam hộ pháp, chỉ có thể là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ma Nhãn chỉ là tên Chiến Thần thô bỉ, ở phương diện cáo già, căn bản không phải đối thủ của Thần Dạ Du.
Cho nên Trương Nguyên Thanh cho rằng, cẩu là được rồi.
...
Trung học số II Tùng Hải.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, công khai tiến vào trường học, mà bảo vệ cửa đối với hắn như không thấy.
Sau khi tiến vào trường học, hắn đi thẳng về phía tòa nhà dạy học.
Lúc này chính là thời gian sau khi học xong, các nam sinh ở trong hành lang đuổi bắt chơi đùa, các học sinh nữ kết bạn đi WC, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai tiến vào tòa nhà dạy học, tới phòng làm việc giáo sư tầng thứ nhất.
Hắn đứng ở cửa, gõ cửa “cốc cốc”, các giáo viên trong phòng làm việc ánh mắt hoảng hốt một phen, sau đó phát hiện người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở cửa, ùn ùn chào hỏi:
“Thầy Thuần Dương!”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai “Ừm” một tiếng, lấy ra điện thoại di động, mở ảnh chụp, cho các giáo viên xem, hỏi:
“Các người biết người trên ảnh chụp không?”
Trong ảnh chụp là một nam sinh trẻ tuổi tuấn lãng.
Các giáo viên cẩn thận đánh giá một lát, ùn ùn lắc đầu.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai yên lặng rời khỏi, hắn cứ như vậy, lần lượt hỏi hết toàn bộ giáo viên ba khóa, nhưng đều không thu hoạch được gì.
“Không chỉ đại học Tùng Hải, ngay cả giáo viên trung học đều bị thôi miên?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở trên hành lang, hai tay chống tay vịn, lẩm bẩm.
Trong mấy ngày nay, hắn đi khắp toàn bộ trung học Tùng Hải, nhưng không có một giáo viên nào biết Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Rất hiển nhiên, đây là Ngũ Hành minh “lau đi” sự tồn tại của Nguyên Thủy Thiên Tôn, khiến hắn trở thành một tồn tại trong con đường hiện thực tra không có người này.
Nhưng Thuần Dương chưởng giáo cũng không nhụt chí, Nguyên Thủy Thiên Tôn làm dân bản xứ Tùng Hải, Tùng Hải nhất định lưu lại dấu vết của hắn, cho dù là quan phương cũng không có khả năng hoàn toàn lau đi, đây là điều sức người không thể làm được.
Chỉ cần tìm được đầu sợi kia, liền có thể thuận theo đó tìm ra thân phận hiện thực của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Giáo viên ở trường nếu đều bị thôi miên rồi, như vậy, giáo viên về hưu vài năm gần đây thì sao, trong giáo viên Tùng Hải mấy năm nay về hưu, có lẽ có người còn nhớ rõ Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi nhất định, nhất định phải chết.”
Ở chỗ sâu trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh của Thuần Dương chưởng giáo, nổi lên sự điên cuồng bên bờ vực mất khống chế.
Tùng Hải, cơm tối vừa qua, mặt trời chìm vào đường chân trời, quật cường lộ ra ánh chiều tà cuối cùng, nhuộm tầng mây chân trời thành màu vàng đỏ.
Giang Ngọc Nhị xỏ dép lê màu hồng ra khỏi phòng, kích động vào phòng cháu trai, kết quả vồ hụt.