Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2097 - Chương 2097. Cứu Mạng (1)

Chương 2097. Cứu mạng (1)
Chương 2097. Cứu mạng (1)

Từ trong phòng ngủ một ông lão đi ra, tóc màu bạc đã có chút thưa thớt, lưng hơi còng, đường pháp lệnh (nếp nhăn từ cánh mũi xuống khóe miệng) rất sâu, phụ trợ khóe mắt rủ xuống, tỏ ra nghiêm khắc, không thích nói cười.

Trên cổ ông lão đeo một bộ kính lão.

“Đồng chí văn phòng cảnh sát?” Ông lão ngồi xuống ở đối diện người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đánh giá hắn, tò mò nói: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không đáp, nhìn chằm chằm ông lão, hỏi:

“Diêu Nghi Lâm, giáo sư về hưu, đơn vị công tác là trung học Khang Dương Tùng Hải, hai năm trước về hưu, đúng không?”

Ông lão gật gật đầu, bà lão ngồi ở bên cạnh ông nhịn không được nói:

“Thật ra bốn năm trước đã bởi vì vấn đề thân thể nghỉ hưu rồi, ông ấy lúc ấy còn mất hứng, cứ muốn dạy học. May mắn là nghỉ, muộn thêm vài năm nữa, cái mạng này cũng chẳng còn, còn dưỡng lão cái gì?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không quan tâm bà lão oán giận, nhìn ông lão, nói:

“Chúng tôi đang điều tra một vụ án trộm cướp, chúng tôi hoài nghi là người hiềm nghi từng học ở trung học khu Khang Dương, nhưng giáo viên học sinh của trường đều không nhớ người này, cho nên chỉ có thể đến quấy rầy.”

Hắn vừa nói, vừa đào lấy ra điện thoại di động, mở ra ảnh chụp, đưa cho ông lão.

Diêu Nghi Lâm là vị giáo sư trung học về hưu thứ mười sáu hắn điều tra, trên danh sách còn có rất nhiều giáo sư về hưu giống Diêu Nghi Lâm.

Trước mắt, điều tra về Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa thu hoạch được gì, sự kiên nhẫn của Thuần Dương chưởng giáo đã sắp dùng hết.

Hắn chỉ hy vọng có thể mau chóng khóa mục tiêu thân phận Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Ông lão tiếp nhận điện thoại di động, cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi trên ảnh chụp, ông cố gắng nhớ lại thật lâu, đột nhiên mắt sáng lên:

“Tôi nhớ cậu ta, không sai, cậu ta quả thật là học sinh trung học Khang Dương chúng tôi.”

Tìm được rồi? Tìm được rồi! Tìm được Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi!

Đôi mắt dưới mũ lưỡi trai phun ra điên cuồng cùng thù hận cực hạn, Thuần Dương chưởng giáo suýt nữa trực tiếp mất khống chế, hắn hít sâu một hơi, khiến cảm xúc xao động khôi phục bình tĩnh, bày ra vui sướng thích hợp, truy hỏi:

“Hắn tên là gì?”

“Tôi nhớ hắn họ Trương.” Ông lão nhíu mày suy tư, cố gắng nhớ lại: “Tên đầy đủ là gì? Tôi phải nghĩ một chút, ừm, nghĩ một chút, lúc này cũng đã nhiều năm rồi.”

Thuần Dương chưởng giáo kiên nhẫn chờ đợi, lúc này ngược lại không vội. Nếu ông lão nếu chưa thể nhớ ra, vậy hắn liền đoạt xá xem xét ký ức.

Đoạt xá khác với phệ linh, phệ linh nhìn thấy là ký ức tan vỡ sau khi chết, đoạt xá là trực tiếp cắn nuốt sinh hồn, nhìn thấy là ký ức hoàn chỉnh cả một đời người.

Đại khái mười mấy giây, ông lão rốt cuộc nhớ ra, chợt vỗ tay một phát, nói:

“Nhớ ra rồi, Trương Nguyên Thanh, hắn tên Trương Nguyên Thanh, hẳn chính là tên này.”

Trương Nguyên Thanh... Thuần Dương chưởng giáo nghiến răng nghiến lợi đọc thầm mấy lần, trong ánh mắt dâng trào ác niệm, thanh âm cũng mang theo một tia âm trầm: “Ông còn có địa chỉ gia đình của hắn không?”

“Cái này không có.” Ông lão nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp lắc đầu:

“Tôi là dạy toán học lớp cậu ta, không phải chủ nhiệm lớp, không rõ địa chỉ cậu ta, chẳng qua trường học chúng tôi ưu tiên chọn học sinh khu Khang Dương, hàng năm tỉ lệ học sinh bản khu đều có quy định nghiêm khắc, không thể thấp hơn 70%, cho nên địa chỉ cậu ta hẳn là ở khu Khang Dương.”

Tên họ Trương Nguyên Thanh, địa chỉ khu Khang Dương... Thuần Dương chưởng giáo nhanh chóng tính toán, đã biết tên họ cùng đại khu ở lại, tập trung địa chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn liền quá dễ dàng rồi.

Văn phòng cảnh sát, bệnh viện, trường học các đơn vị sự nghiệp, quá nửa là không tra được bất cứ tin tức gì, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn sinh hoạt ở khu Khang Dương hai mươi mấy năm, quỹ tích sinh hoạt của hắn tựa như một cây bút, sớm đã vẽ đầy cả tấm bản đồ.

Ngũ Hành Minh có thể “xóa bỏ” tin tức trên internet, có thể xóa bỏ ký ức người quan hệ thân cận với hắn, nhưng không xóa được quan hệ xã hội của hắn hai mươi mấy năm qua, cái này vượt qua cực hạn năng lực của nhân loại, trừ phi là đạo cụ loại quy tắc đẳng cấp cao, nếu không tuyệt không cách nào mang toàn bộ dấu vết của một người lau đi khỏi thế gian.

Thuần Dương chưởng giáo nhanh chóng sửa sang ra mấy mạch suy nghĩ điều tra, một, hướng bạn học cùng lớp của Nguyên Thủy Thiên Tôn năm đó tìm hiểu địa chỉ gia đình, những người này phân tán ở Tùng Hải thậm chí cả nước, là điều phân bộ Tùng Hải không thể lau đi.

Hai, hướng Ám Dạ Mân Côi mượn pháp khí quan tinh, lấy nhân quả, qua lại của Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng hắn, quan tinh nhất định có thể đạt được gợi ý.

Ba, trực tiếp mang tên thật cùng tiểu khu Nguyên Thủy Thiên Tôn ở lại bán cho Ám Dạ Mân Côi cùng trận doanh tà ác, tiểu tử kia nhất định phải chết không thể nghi ngờ, cả nhà đều phải chết.

Hết chương 2097.
Bình Luận (0)
Comment