Ý niệm ùn ùn, Thuần Dương chưởng giáo thấy giáo sư về hưu đối diện ngập ngừng vài lần, thử nói:
“Đồng chí trị an viên, có thể hỏi một chút, cậu ta đã phạm vào chuyện gì hay không?”
“Trộm cướp!” Thuần Dương chưởng giáo lạnh lùng nói: “Vừa rồi đã nói.”
“Trộm cái gì, tính chất nghiêm trọng không, tạo thành tổn thất lớn bao nhiêu, nếu bị bắt, cân nhắc mức hình phạt như thế nào?” Giáo sư về hưu truy hỏi.
Thuần Dương chưởng giáo nhíu mày: “Đây không phải chuyện ông nên biết đến.”
Nói xong, hắn chuẩn bị rời khỏi sau khi thôi miên hai vị lão nhân, bởi vì nán lại tiếp, hắn sợ mình nhịn không được “ăn” hai vị lão nhân về hưu, hắn dần dần có chút khó có thể tự kiểm soát rồi.
Thuần Dương chưởng giáo đương nhiên không phải đại phát thiện tâm, mà là giết người sẽ đưa tới Ngũ Hành minh điều tra, do đó đánh rắn động cỏ, khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn ý thức được có người đang điều tra mình.
“Ài, đứa nhỏ đó gia cảnh hẳn là cũng không tệ mà, sao có thể trộm cướp chứ. Nói tới, cậu ta còn rất đáng thương.” Thầy Diêu thở dài nói.
Thuần Dương chưởng giáo không phải người thích hóng hớt, nhưng chuyện cũ cùng tin tức liên quan đến kẻ thù, hắn bằng lòng kiềm chế cảm xúc nghe một chút, “Đáng thương?”
Thầy Diêu ngẫm nghĩ, nói: “Lúc cậu ta cấp 3...”
...
Thành phố Kim Sơn.
Nội thành, chung cư cao cấp nào đó, căn hộ lớn 310 mét vuông.
Trương Nguyên Thanh chỉ huy nhóc mập cùng Khấu Bắc Nguyệt, bê món lớn món nhỏ đồ gia dụng, đồ điện, góp một viên gạch cho căn nhà mới thiếu thốn đồ gia dụng này.
Trong tay Tiểu Viên và Triệu Hân Đồng cầm dao dọc giấy, bận rộn dỡ đồ gia dụng cùng đồ điện, tủ lạnh cao cấp, máy giặt tự động hóa, đèn bàn trí năng, sô pha một người, trà cụ...
Chủ nhà ngày hôm qua đã chuyển đi đồ vật thuộc về mình, bây giờ căn hộ lớn này đã là của Tạ Linh Hi.
Trương Nguyên Thanh dùng danh nghĩa Tạ Linh Hi mua tặng cho Tiểu Viên.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thân phận Trương Nguyên Thanh và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều không thích hợp, quan hệ của Quan Nhã cùng hắn mọi người đều biết, cũng không được.
Chỉ có Tạ Linh Hi an toàn nhất cũng yên tâm nhất, bé trà xanh là thiên kim Tạ gia, Tạ đại tiểu thư mua bất động sản, bình thường bao nhiêu chứ, không có ai sẽ cố ý đi điều tra.
Căn hộ này Trương Nguyên Thanh rất hài lòng, ở trung tâm thành phố, bốn phòng ngủ hai phòng khách ba wc, còn có hai cái ban công lấy ánh sáng rất tốt, giá cũng ổn, 14 triệu (khoảng gần 50 tỷ).
Nếu đặt ở Tùng Hải, căn hộ lớn 300 mét vuông trung tâm thành phố, không có 50 triệu nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trang bị camera an ninh, đồ gia dụng trí năng, điều hòa trung ương các đồ điện ban đầu, là phải mời nhân viên chuyên nghiệp. Nhưng Trương Nguyên Thanh từ chỗ Lý Thuần Phong mượn được bao tay cùng mắt kính nghề nghiệp Học Sĩ, một cái cho Khấu Bắc Nguyệt, một cái cho nhóc mập.
Hỏa Sư thô bỉ, không, Yêu Mê Hoặc thô bỉ nháy mắt đã thông suốt, một mình xử lý khoan, nối mạch điện các loại công việc.
Tiểu Viên nhìn mà vui mừng một phen, chỉ cảm thấy con trai trưởng thành rồi, có thể một mình đảm đương một phía, cùng uyển chuyển hỏi Trương Nguyên Thanh, hai món đạo cụ Học Sĩ bán hay không.
Nhưng Trương Nguyên Thanh nói cho cô, mắt kính trả giá là áp bức trí lực, cái gọi là định luật bảo toàn trí lực, trí lực của Khấu Bắc Nguyệt cũng chưa tăng lên, chỉ là bị vắt ra.
Sau khi vắt lấy, trí lực sẽ giảm xuống vài ngày, nếu đeo thời gian dài, trí lực sẽ trượt xuống không thể vãn hồi.
Mà bao tay có được ý thức bản thân mỏng manh, nó chán ghét đám người chỉ số thông minh thấp, nếu chủ nhân là kẻ chỉ số thông minh không đủ cao, bao tay sẽ nguyền rủa hắn.
Nguyền rủa hắn biến thành thiểu năng.
Loại nguyền rủa này sẽ theo số lần sử dụng mà tăng thêm, thẳng đến khi tạo thành tổn thương trí lực mang tính vĩnh cửu.
Tiểu Viên nghe xong, bi thương lựa chọn bỏ qua, chỉ số thông minh của con trai ngu xuẩn vốn đã không cao, cũng không thể để hai món đạo cụ kia hại nữa.
Thừa dịp Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập ở phòng khách bận rộn, Triệu Hân Đồng ở bên trợ thủ, Tiểu Viên cho Trương Nguyên Thanh một ánh mắt, sau đó đi về phía phòng ngủ chính.
Trương Nguyên Thanh lặng lẽ không lên tiếng đi vào theo, cùng đóng cửa lại.
Phòng ngủ chính rất rộng, kèm theo wc riêng, còn có một ban công lấy ánh sáng rất tốt, đến buổi tối, ngồi ở ban công có thể thấy cảnh đêm nội thành, cùng với gió đêm hiu hiu, uống một ly rượu nhỏ.
Sau đó có thể thuận thế ở ban công trên sô pha một người mài thương lau súng, cũng có thể về phòng ngủ hưởng thụ đêm xuân.
Tiểu Viên tới ban công, dựa lưng vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói:
“Cho nên cậu là tính nuôi tôi ở nơi này sao, kim ốc tàng kiều?”
Trương Nguyên Thanh vừa nghe đã biết cô hiểu lầm, cho rằng mình mua căn hộ này là vì nuôi cô vị tình nhân này.