Hắn thật ra chỉ là muốn tiêu tiền mà thôi, sau khi mẹ vợ đích thân tới Tùng Hải, chỉ tốn ba ngày đã thu phục người tổng bộ, bà trực tiếp bay đi kinh thành, xâm nhập người phụ trách bộ cung ứng vũ khí, nói, nếu tổng bộ không muốn hợp tác với chúng tôi, vậy chúng tôi bây giờ lựa chọn Thiên Phạt cũng không muộn.
Người phụ trách kia mới đầu không chút hoảng hốt, nói, công ty các người từng ký hiệp nghị với tổng bộ, không thể bán cơ quan thuật cho bất cứ tổ chức nào ngoài Ngũ Hành minh.
Mẹ vợ cười lạnh, ‘soạt’ vung ra một phần hợp đồng, nói: Nhưng chưa nói không thể cùng nhau nghiên cứu phát triển nha.
Người phụ trách tập trung nhìn vào, phần hợp đồng đó là “thư trao quyền liên hợp nghiên cứu cơ quan thuật” .
Người phụ trách vốn định giãy dụa một chút nữa, lúc này, mẹ vợ cười quyến rũ, hai tay chống mặt bàn, ghé sát vào người phụ trách, nói: Trong vòng 3 ngày kết toán khoản cuối, tôi bắn lại anh 0.5%, gửi vào tài khoản hải ngoại của anh.
Ngày hôm sau tổng bộ liền thanh toán rồi.
Đơn hàng đầu tiên kim ngạch là 1 tỷ, khấu trừ phí tổn, công ty lãi ròng là năm trăm triệu, cái này còn chưa tính “phí duy tu” về sau.
Trương Nguyên Thanh có được 5% cổ phần, thu lợi 25 triệu. Lại thêm Phó Thanh Dương từ trên người nhân vật chính Hạ Hầu cắt bỏ 5% quỹ hoạt động bang phái, Trương Nguyên Thanh một lần đạt được 50 triệu lợi nhuận.
Quỹ hoạt động bang phái khẳng định là do bang chủ đến chi phối, biến tướng thành kho vàng nhỏ của Trương Nguyên Thanh.
Đối mặt Tiểu Viên hiểu lầm, Trương Nguyên Thanh thuận thế nói: “Đáng tiếc có ba cái bóng đèn chướng mắt.”
Hắn đi vào ban công, cường thế ôm eo Tiểu Viên, ôm cô vào trong lòng.
Tiểu Viên mang tính tượng trưng nhíu mày đẩy một cái, thấy vô dụng, liền ỡm ờ cho hắn ôm.
Thế này tương đương hướng Trương Nguyên Thanh truyền lại một tín hiệu: Tôi bằng lòng ở lại nơi này, lấy thân phận tình nhân.
Tôi không cần thân phận, bởi vì đây vốn là thứ tôi không nên có được, tôi chỉ là nghề nghiệp tà ác, đã định sẵn không thể đứng ở dưới đèn tựu quang.
Trương Nguyên Thanh cũng không cách nào đưa cô tới dưới ánh đèn chùm, trong tương lai một đoạn thời gian rất dài rất dài đều không có cách nào làm được, cho nên đoạn cảm tình này nhất định không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Mặc kệ là phương diện trận doanh, hay là phương diện cảm tình bên thứ ba.
Hai người đều chưa nói chuyện, nhưng trong lòng đều biết rõ.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu, dưới ánh mặt trời, trong gió mát, khuôn mặt tươi đẹp kia trang điểm nhẹ nhàng, không phải thanh lệ thoát tục của thiếu nữ, mà là phong vận cùng thanh lịch của phụ nữ trưởng thành.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu cắn một cái ở trên má trắng bóc.
Tiểu Viên giận lườm hắn một cái.
Trương Nguyên Thanh ở cái mũi cao ngất thanh tú cắn một cái.
Tiểu Viên lại lườm nguýt hắn một cái.
Trương Nguyên Thanh ngậm lấy bờ môi đỏ ướt át khêu gợi, Tiểu Viên lúc này mới hài lòng nhắm mắt, rúc vào trong lòng hắn.
Hai người ở trong gió lạnh cuối mùa thu ôm nhau hôn môi, hôn đến khi hai bên tim đập nhanh hơn, hít thở dồn dập, Trương Nguyên Thanh bế ngang cô gái lớn tuổi này lên, đi về phía giường lớn.
Lại qua năm phút đồng hồ, cửa phòng ngủ bị gõ vang “Thùng thùng”, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Khấu Bắc Nguyệt:
“Tiểu Viên Tiểu Viên, đồ điện trong nhà lắp tương đối rồi, cô mau ra đây nhìn xem.”
“Không xem, cút!”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi lại không bảo anh xem, tôi bảo Tiểu Viên xem.”
“Tiểu Viên cũng không xem, cút.”
Khấu Bắc Nguyệt không nói chuyện nữa, nhưng tiếng đập cửa càng thêm kịch liệt.
Ashiba*... Trương Nguyên Thanh chỉ có thể đứng thẳng dậy, gián đoạn tán tỉnh.
* 1 câu chửi bằng tiếng Hàn
Lúc này, áo thun của Tiểu Viên vạt áo bị xắn đến cổ, bụng có lượng mỡ cơ thể ít ỏi cùng độ cong vòng eo thắt lại cho hắn chấn động thị giác rất mạnh.
Quần bông ở nhà cũng bị kéo xuống một góc, lộ ra đồ ren màu đen.
Mặt cô ửng đỏ như say, mắt quyến rũ mê ly, môi đỏ ướt át sáng bóng.
Tiểu Viên đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo, lau đi vết ẩm ướt ngoài miệng, hít sâu một hơi, mở cửa phòng.
Cửa phòng, Khấu Bắc Nguyệt dẫn nhóc mập cùng Triệu Hân Đồng, khí thế hùng hổ chặn ở cửa, một bộ dáng muốn bắt gian.
“Các người ở trong phòng làm gì hả?” Khấu Bắc Nguyệt đánh giá Tiểu Viên.
Tiểu Viên tuy khuôn mặt vẫn còn rặng mây đỏ, khí thế lại không yếu, lạnh lùng nói: “Làm xong việc rồi?”
Khấu Bắc Nguyệt giống như chịu huyết mạch áp lực, kiêu ngạo uy phong hơi yếu đi, “Còn chưa.”
“Không làm đi nhìn cái gì?” Tiểu Viên mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Triệu Hân Đồng đằng sau lưng là người của Tiểu Viên, lập tức bán đứng Khấu Bắc Nguyệt, “Hắn nói hai người thời gian vào phòng sắp vượt qua thời gian an toàn, tiếp nữa sẽ có chuyện, tuyệt không thể nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt nạt Tiểu Viên.”
Khấu Bắc Nguyệt bất thình lình bị đâm sau lưng, tức mặt đỏ tai hồng: “Tôi không có, cô nói bừa, đừng oan uổng tôi.”
Tiểu Viên đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thân thể run lên, con ngươi mất đi tiêu cự.