Tạ Tô trầm mặc một chút, ghét bỏ đẩy hắn ra, “Linh Hi nói cháu là người đàn ông chuyên nhất, con bé này mắt mù rồi, quả nhiên thiếu lịch duyệt xã hội.”
Lão tổ tông liền răn dạy tằng tôn, “Đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu, tội gì?”
Trương Nguyên Thanh nâng chén, “Vẫn là lão tổ tông nói chuyện xuôi tai, lão tổ tông uống rượu, uống xong chén này cháu trở về hiện thực.”
Lúc này, điện thoại di động trong túi hắn vang lên.
Người gọi tới: Triệu Hân Đồng.
Trên sân khấu kịch, một vị hoa đán mặc quần áo biểu diễn hoa mỹ chậm rãi hiện lên, tay cô tạo thành Lan Hoa Chỉ, mắt phượng sáng ngời có thần, chăm chú nhìn Thái trưởng lão trên khán đài, thanh âm uyển chuyển mềm mại đáng yêu:
“Vãng Sự Vô Ngân trùng kích Bán Thần thất bại, vì sao bây giờ mới nói?”
Thái trưởng lão khom người nói: “Thuộc hạ cũng là vừa mới nhận được tin tức.”
Vừa dứt lời, khom người cúi đầu, lão thấy trong tầm nhìn xuất hiện làn váy hoa mỹ, ngay sau đó, cằm liền bị một ngón tay búp măng nâng lên.
Vô thanh vô tức, Thủy Thần cung chủ từ sân khấu kịch thuấn di đến trước người Thái trưởng lão.
“Thú vị, tôi vừa mới dùng đạo cụ tính một quẻ, quẻ tượng tất cả bình thường, ông là như thế nào biết ‘Vãng Sự Vô Ngân’ trùng kích Bán Thần thất bại? Chẳng lẽ Thái Cầm Hạc ông có thể nhìn thấu bí ẩn của Thái Âm?”
Khuôn mặt hoa đán tuyệt đẹp tô điểm son phấn kia mang theo ý cười tủm tỉm, quyến rũ, ánh mắt lại lạnh lẽo như nước, “Thái Cầm Hạc, chơi trò tâm kế ở trước mặt tôi là chuyện rất ngu xuẩn, ông và tôi đều là người bạc tình, cũng là người thù dai...”
Lòng trong ngón tay trắng nõn của cô mơn trớn khuôn mặt Thái trưởng lão, thản nhiên nói: “Phương thức báo thù của tôi, bình thường là đưa người ta trở về linh cảnh.”
Thái trưởng lão vẻ mặt không thay đổi, nói thẳng:
“Cung chủ, Linh Thác cùng giáo chủ Nam phái liên thủ đánh lén Vãng Sự Vô Ngân, Linh Thác đã mưu tính rất lâu, Vãng Sự Vô Ngân nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Ngài nên ra tay, vật phẩm của Huyễn Thần không thể rơi vào trong tay Nam phái, bằng không lại là một tên Tu La.
“Hơn nữa, Vãng Sự Vô Ngân một khi phát điên, dân chúng thành phố Kim Sơn chạy trời không khỏi nắng, chỉ có kính tượng thế giới của ngài có thể cách trở các Bán Thần ra ngoài hiện thực.”
Ở trước mặt Bán Thần, giấu diếm cùng tâm kế quả thật không có ý nghĩa, lão cũng không tính giấu diếm, nói thẳng, nói rõ lợi hại, sau đó để cung chủ tự mình làm quyết định.
Vật phẩm cấp Bán Thần, tính mạng dân chúng thành phố Kim Sơn, hai thứ này đều là cung chủ không thể bỏ qua, Thái trưởng lão đoán chắc cung chủ nhất định sẽ ra tay, đây là dương mưu.
Về phần tính kế Bán Thần đưa tới xử phạt, là nói sau.
Đương nhiên, nếu cung chủ có thể đạt được vật phẩm cấp Bán Thần, hắn không những không có tội, còn có công vô cùng lớn.
Theo Thái trưởng lão thấy, xử lý Nguyên Thủy Thiên Tôn kẻ thù giết cháu này chỉ là nhân tiện, tranh đoạt vật phẩm Huyễn Thần mới là chủ đề, Ngũ Hành minh không nhúng tay, món vật phẩm Huyễn Thần kia của Vãng Sự Vô Ngân, cuối cùng chỉ có thể rơi vào trong tay Ám Dạ Mân Côi cùng Nam phái.
Thủy Thần cung chủ hừ nhẹ một tiếng: “Trung Đình chi chủ ngủ say, con tiểu bạch hổ kia đi dạo ở trong phó bản, tôi sẽ cùng họ Khương xử lý việc này, về phần chút tâm tư nhỏ đó của ông, quay đầu sẽ tìm ông tính sổ.”
Thân thể của cô tiêu tán như bọt biển, giống như một ảo ảnh.
...
Triệu Hân Đồng? Cô bé này gọi điện cho mình làm gì... Trương Nguyên Thanh không tránh đi tổ tôn Tạ gia, thản nhiên bắt máy.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Thanh âm suy yếu run rẩy của Triệu Hân Đồng vang lên, “Có Chúa Tể, có Chúa Tể quan phương, chúng tôi bị phát hiện rồi, mau tới cứu mạng, chúng tôi ở nhà...”
“Đô đô, đô đô...”
Trò chuyện gián đoạn.
Trương Nguyên Thanh da đầu tê dại, men say ngà ngà nháy mắt biến mất.
Ở nhà bị Chúa Tể quan phương tìm tới cửa? Chúa Tể sẽ cho cô thời gian gọi điện thoại? Thái trưởng lão con mẹ nó muốn phục chế lại sự kiện máy bay mai phục?
Hắn làm sao định vị được Tiểu Viên? Chỉ dựa vào camera theo dõi không có khả năng nhanh như vậy khóa mục tiêu bọn họ.
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, chỉ cảm thấy từng cảm giác lạnh lẽo trào lên trong lòng... Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói:
“Tiền bối, bạn của tôi đã xảy ra chuyện, tôi muốn lập tức rời khỏi, tôi cần trợ giúp.”
Lão tổ tông nhíu lại chân mày mờ nhạt, nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, có chuyện nói thẳng: “Cậu xác định muốn đi sao, quên tử kiếp của mình rồi?”
“Xác định!” Trương Nguyên Thanh không có bất cứ sự do dự nào.
Lão tổ tông khẽ lắc đầu, “Tình thâm không thọ, Tạ Tô, cháu đi cùng cậu ta một chuyến.”
Tạ Tô đứng dậy, “Vâng!”
Lúc này, Trương Nguyên Thanh đã lấy ra hộp diêm, liên tục đốt hai que, cầu nguyện nguyện vọng đạt được hai khối ngọc phù truyền tống.
Tiếp theo lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, triệu hồi ra một Âm Thi cấp 4 cầu nguyện, đạt được khối ngọc phù truyền tống thứ ba.